27/8/09

Ngẫu hứng...tình huống yêu...!?


CÓ AI NGHĨ MÌNH SẼ THẾ NÀY CHĂNG?

Đang trên đường đi học về, thằng nhóc nghĩ về cô bé, và nhớ cô bé ghê gúm, nó muốn chạy thật nhanh về để được đi ngang nhà cô bé. Nó thèm cảm giác được đi bên cô bé...! Chợt, nó suy nghĩ..."Nếu H hỏi rằng: Ông thích tui phải hok?Mình trả lời sao đây nhỉ? Chả lẽ lại nói thật lòng mình? Làm sao biết được câu hỏi đó có ý nghĩ gì?". Nó cứ ngẩn ngơ với thứ mà nó vừa nghĩ ra mà quên mất là nó đã về đến nhà.

Còn bạn thì sao? Nếu "đối tượng" của bạn hỏi bạn với một câu tương tự, bạn sẽ trả lời sao?

23/8/09

Thương thương ... iu iu

Có ai nhìn thằng bé mà sao nó cứ cảm thấy ngại ngại nói chuyện thế nhỉ?

Nhìn qua nhìn lại, có ai đâu nhỉ? chỉ có nó và cô bé... Và nó cứ thận trọng, nó đâu biết là cô bé đang nhìn nó, có vẻ như cô bé đang chú ý vào nó lắm... Sao thế nhỉ? Cô bé đang thăm dò chăng? Cậu nhóc cũng hok biết...

Và rồi thằng nhóc cũng phát hiện ra. Cô bé nhìn nó lạ lắm, cái nhìn trìu mến nhưng cũng có cái gì đó ngồ ngộ. Nó cũng hok hiểu là có cái gì đó ẩn trong đôi mắt... Nó thấy không nên "động thủ" vào lúc này, hư bột hư đường hết...

Và nó im lặng, nó nghĩ, có lẽ cô bé đang thăm dò nó, và nó càng phải cẩn thận trong từng cử chỉ... Dù nó biết là nó đang làm những gì nó suy nghĩ, nó thích sống với chính con người nó hơn. Nhưng làm gì cũng phải biết suy nghĩ, những gì không nên làm thì cũng đừng làm, tất cả đều có thể đổ vỡ...


Cô bé biết tình cảm của nó dành cho cô bé, nhưng chắc chắn là cô bé hok biết nó đang nghĩ gì mà... Vậy thì càng phải đánh lạc hướng, nó hok muốn nó yêu lúc này... Nó cũng chẳng biết cô bé đang nghĩ gì nữa, có cái gì đó như để ý nó thoy chứ chưa hề tỏ ý chấp nhận nó...

"Sao mình dốt môn gái gú thế này nhỉ?" - Nó tự nhủ vậy, và thật khó cho nó lắm lắm... Đúng, phải chi nó biết được cô bé đang nghĩ gì lúc này thì mọi chuyện đơn giản biết bao, nhưng, ông trời cũng hợp lý lắm, muốn biết hả? Tìm hiểu đi. Có như vậy mới hiểu nhau được chứ... Mất thời gian đây....

Hôm nay nó lại không vui nữa, mới bị mắc mưa, đã vậy còn bị xe tải chạy nhanh, tạt nước vào người. Nó bực lắm lắm, nhưng thoy, bỏ qua đi, biết đâu được lúc đó ông tài cũng áy này lắm khi làm mình ướt...!? Nó tự nhủ vậy và nhịn. Khi về, đi uống nước, nó đã lấy lại được cân bằng. Chọc nhỏ bán nước hết mình, nói chuyện về một nhỏ khác, sao bữa nay nó mạnh miệng thế nhỉ? hok biết cô bé nghĩ gì hok nhỉ? Nó thấy nó hơi vô duyên... Và cũng hơi buồn, về đến nhà, nó nhảy vào máy tính và viết liền một entry.

19/8/09

Cảm giác yêu...


Nó hãnh diện kinh khủng, thằng nhóc bước bên cô bé mà nụ cười nở tươi trên môi, nhìn cô bé khẽ khàng và tự nhủ: "H dễ thương lắm đó, H có biết hok?". Cô bé dường như đón nhận được luồng suy nghĩ đó của nhóc, cười tươi và nhìn lên. Nó vội vàng đưa mắt đi chỗ khác, làm ngơ như vô tình.

"Đêm từng đêm, khi màn sương, buông xuống trên thênh thang bao nhiêu nẻo đường. Anh ngồi đây, nhớ em nhiều và thầm mong một ngày rực rỡ tình yêu...", thằng nhóc cứ hát mãi cái bài đó mà không biết chán, nó thích Đan Trường và cô bé cũng thế, cũng hâm mộ Đan Trường. Nhưng sao nó hát mãi bài đó thế? Nó hát với cái giọng khàn khàn, buồn cười và ngộ nghĩnh, hok biết có đáng yêu hok nhỉ? Bởi vì đó là tất cả những gì mà muốn nói với cô, từng câu, từng chữ nó cứ hát thật chậm, thật rõ, gần như là đọc hơn là đang hát. Nó đã yêu, nó yêu cô bé một cách đơn phương, không mãnh liệt nhưng cũng không nhẹ nhàng...

Nó muốn "để dành" mà, nó không muốn nói yêu cô bé quá sớm, tình yêu của nó không thể để cho nó lụi tàn như tình yêu của 2 đứa sinh viên được, nó biết nó còn phải học... Có lẽ cô bé cũng biết nhưng cô bé cũng im lặng, làm nó khó đoán ý quá. Mà nó cũng có nói gì đâu? Chắc cô bé cũng không đoán được ý nó đâu



14/8/09

Cà phê đen và cà phê sữa...



Vào quán uống nước, em luôn gọi café đen. Anh luôn gọi café sữa.
Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.
Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: “Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!” Em cười phá lên: “Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!”.
Em con gái mà lại thích café đen.
Anh con trai nhưng rất thích café sữa.
Em bảo café đen nguyên chất, tuy đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư vị, mà nếu pha thêm sữa thì sẽ chẳng còn cảm giác café nữa.
Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm mùi café hơn, lại còn cảm giác ngọt ngào của sữa…
Anh và em luôn thế. Khác nhau hoàn toàn.
Anh và em không yêu nhau. Đơn giản chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn bè 1 chút. Gần giống như tình anh em.
Nhưng em không chịu làm em gái anh. Em bảo, em gái có vẻ phụ thuộc vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có vẻ… hàng trăm cái “có vẻ” và em không đồng tình.
Anh cũng không muốn anh là anh trai của em. Anh trai suốt ngày phải lo cho em gái, bị nhõng nhẽo, vòi vĩnh đủ thứ. Anh không thể kiên nhẫn.
Lâu lâu em hẹn anh ra ngoài đi uống café. Em café đen, anh café sữa.
Thỉnh thoảng buồn buồn anh lôi em đi vòng vòng, rốt cuộc cũng đến quán nước. Anh café sữa. Em café đen.
Anh có bạn gái. Bạn gái anh xinh xắn, rất dịu dàng, nữ tính. Đi với anh giống như 1 con thỏ non yếu ớt. Anh tự hào bảo, cô ấy không “ba gai”, bướng bỉnh như em.
Em có bạn trai. Bạn trai em đẹp trai, galant, luôn chiều chuộng em. Đi với em, anh ấy không bao giờ khiến em tức chết. Em kiêu hãnh khoe, anh ấy thực sự là chỗ dựa vững chắc.
2 cặp thỉnh thoảng gặp nhau. Em vẫn café đen. Anh luôn café sữa.
Bạn trai em nói, anh đổi ly cho em. Em không chịu, café đen là sở thích của em.
Bạn gái anh thắc mắc, anh không uống café đen như những người con trai khác. Anh nhún vai, café sữa hợp khẩu vị với anh.
Trong lúc nói chuyện, thường thường anh và em vẫn cãi nhau. Bạn trai em luôn là người hòa giải. Bạn gái anh dịu dàng nói anh phải biết nhường nhịn con gái.
Cuối cùng anh là anh. Em vẫn là em.
Anh chia tay bạn gái. Cũng có thời gian chông chênh. Nhưng anh không hối tiếc. Anh và cô căn bản không hợp nhau. Dù cô ra sức chiều chuộng anh, nhưng anh vẫn thấy thiếu thiếu cá tính gì đó. Mà cá tính thiếu ấy mới thật sự hấp dẫn anh.
Em chia tay bạn trai. Có một lúc cảm thấy trống vắng. Nhưng em không hối hận. Em và bạn trai không tìm được tiếng nói chung. Dù anh ấy không khiến em bực mình, ít khi gây sự với em. Nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu. Mà “thiếu thiếu” ấy làm em chán nản.
Anh và em không hẹn mà gặp nhau ở quán café cũ.
Em gọi café đen.
Anh gọi café sữa.
Người bồi đã quen với 2 người. Anh ta không để nhầm chỗ nữa.
Anh yên lặng. Em cũng không nói. Đợi người bồi đi, anh kéo ly café đen về phía mình, đẩy ly café sữa về phía em.
Hôm đó 2 người uống thử “khẩu vị” của người kia.
Đêm ấy, anh nhắn tin cho em “Café đen hay thật! Anh bắt đầu thấy thích nó!”
Em nhắn tin lại cho anh “Café thêm sữa cũng rất tuyệt vời. Em sẽ uống café sữa…”
Sau đó em và anh luôn đi cùng nhau, bất luận ở đâu, em cũng luôn gọi café sữa cho em và không quên gọi café đen cho anh…
Café đen hay café sữa đều là café, phải không?
Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu… chẳng phải sao???

Tin nhắn

Thằng nhóc, nó nhắn tin cho cô bé mà trong lòng cứ hồi hộp.... Có lẽ cô bé biết về những gì mà mình nhắn chứ hok phải không đâu...

"Có bao giờ H thương một ai đó mà không dám quen hok? t đang trong hoàn cảnh đó. Nhưng hok đơn giản vậy, t hok mún wen vì t k mún đó là tình iu kiểu sinh viên, con nít. t mún "để dành", sau này học hành thành đạt, có nghề nghiệp rồi thì t mới wen, xem như tình iu đó là động lực để t học hành thoy. Nhưng khi bít ng đó đang quen một người, dù hok biết điều đó là thật hay hok nhưng t vẫn thấy bùn vì nều điều đó là sự thật thì t thất tình mất. mà trên đời mấy ai hok có tình cảm, khả năng ng đó đang quen hay sẽ quen một ai đó sẽ cao. t sợ ... t sẽ mất ng đó. Nhất là khi ng đó là ng dễ thương và nhìu người theo đuổi". Dòng tin nhắn thằng nhóc viết, thấy sao thương nó ghê. Cô bé đâu biết rằng, người mà thằng nhóc đang nói lại chính là cô bé. Nó đoán thầm thế nhưng lại tự nhủ không phải thế, cô bé chắc chắn đã biết. "Trong nhân gian có 2 điều không thể giấu. Một là khi say, hai khi đã yêu ai rồi", đúng, nó chấp nhận một điều là cô bé đã biết điều đó. Mà có gì đâu, xem như đó là cách chia sẻ tình cảm kín đáo thoy mà.... (Kín đáo hay lộ liễu nhỉ?). "Thêm nữa, t cũng có phần ngại vì t biết ngoại hình t hok đẹp, một phần cũng vì vậy mà t muốn sau này thành đạt thì sẽ dễ nói chuyện hơn. t nghĩ bà sẽ hok hiểu chịn của t đâu, vì bà hok phải là con trai hơn nữa, bà hok phải theo đuổi người khác, vì bà là con gái, một người dễ thương. Nên t nghĩ tinh iu với bà là một sự lựa chọn chứ hok phải là một sự theo đuổi. Pà hiểu chứ? Còn với t, mục địch cuối cùng của t là chỉ muốn nói với người đó, hay cho t một cơ hội, xin ng đó hãy đợi t vì ng đó là tất cả những gì mà t đang cố gắng. Nhưng hok biết phải làm gì để ng đó hiểu đây. H oy..."

Suýt nữa thì nó khóc, nó buồn lắm.... Cô bé có biết được rằng, nó đã cảm cô bé từ lâu. Sự đáp trả của cô bé cũng hok mang lại cho thằng nhóc một tia hy vọng nào. "t thấy quan điểm của ông rất đúng đắn và hợp lý, đương nhiên trong tương lai, khả năng ng đó sẽ quen ng khác là rất cao nhưng ông phải chấp nhận. Biết đâu được trong tương lai, ông thành đạt và thuyết phục được người đó cáo hơn đó." Thuyết phục ng đó cao hơn, trong khi ng đo đang quen một ng khác!? Như thế khác nào.... Thằng nhóc như cảm nhận được một sụ phân vân của cô bé, có vẻ như cô bé đang tự đặt mình vào một câu hỏi "Nếu sau này, đang quen một người, một người khác thành đạt hơn đến thì sao?" Điều đó có khác nào là giành giựt... Một người có văn hóa luôn là một người biết tự trọng, người có tri thức không phải là kẻ như vậy, thà đau nhìn cô bé hạnh phúc chứ nó không bao giờ muốn làm kẻ thứ ba đâu bé ơi! Không biết cô bé có hiểu được điều này hok?

8/8/09

Ngày buồn nhất

Thằng nhóc chối hoay hoảy khi bọn kia đang nói đúng sự thật, thằng nhóc đang có tình cảm với cô bé đó...

Sáng nay thằng nhóc đến lớp với cái tâm trạng chưng hửng, không như ngày hôm trước. Hôm trước, nó ray rứt khi nó viết một trang web mà đến khi chạy nó chợt nhận ra có lỗi, trong lúc chưa biết repair ra sao thì lại đến giờ đi học. Gần như mấy ngày liền nó không quan tâm ai hết, chỉ tập trung đâm đầu vào máy tính, đến nỗi chỉ khi ba nó mang cây búa ra và đòi đập cái máy tính vào lúc 3 giờ sáng thì nó mới chịu rời khỏi máy tính mà đi ngủ.

Vậy mà sáng nay, cho dù lỗi đó đã được sửa nhưng lại phát sinh một lỗi khác và rắc rối không kém gì lỗi hôm trước, trong đầu nó cũng chưa có cách giải quyết như thế nào. Nhưng nó vẫn dửng dưng, không nhăn mặt, không cau mày khó chịu khi giờ học làm mất tập trung của nó, và thực sự trong đầu nó cũng không còn lởn vởn những câu hỏi tại sao nữa.

Tất cả đều báo hiệu một điều gì đó không hay lắm sẽ đến....

Lại phải làm hoạt náo viên cho cái lớp quái quỷ này, nó tự nhủ thầm khi giảng viên yêu cầu nó lên quản trò. Nó thực sự không biết nhiều trò chơi và cũng không biết cách quản trò hợp lý cho lắm... Nó chỉ được cái vui tính mà thoy.

Hai tháng trước, nó bắt đầu nhìn cô bé với cái nhìn khác lắm, cho dù nó đã học chung với cô bé từ lớp 8 thậm chí ngồi chung với cô nữa. Hai đứa nó học chung trường, tốt nghiệp chung rồi hoạt động Đoàn chung. Thực ra, thằng nhóc đã có tình cảm với cô từ lớp 8. Không như lớp 7, thường xuyên mượn tập về chép bài, nhưng chỉ vì lý do là gần nhà thoy, không hề có chút tình cảm trong đó. Lớp 10, nó viết rồi kẹp vào cuốn tập của cô và mang trả. "Mình mãi mãi là bạn nhé!", nó chủ động quên cô bé đó. Đến khi học xong cấp III, thằng nhóc đã quên cô, thực sự quên. Thì nó lại gặp và làm việc chung trong khu vực, thằng nhóc tự hỏi, "tại sao ông trời lại thích làm khó con". Nó có tình cảm với cô bé trở lại và từ lúc đó, nó nhìn cô với ánh mắt khác. Nó tự hào khi mọi người khen cố bé đẹp và nó cũng ghen với tất cả những ai nhìn cố bé đó.

Sáng nay đi học, thằng nhóc nghe đám con trai ngồi bàn trên xì xồ, lâu lâu lại nhìn xuống và liếc cô bé. Ra về, bọn nó đã hỏi thằng nhóc rằng "Nhỏ của phường bạn đẹp quá, có người yêu chưa vậy?", nó lắc đầu nguầy nguậy và ra dấu im lặng. "Hay là ông là bồ của con đó?" Nó đỏ mặt, mỉm cười hạnh phúc cho dù vẫn lắc đầu và ra dấu im lặng.

Nó sợ nó nói ra sự thật, cô bé đó chưa có người yêu thì nó sẽ mất cô bé đó. Nó có tình cảm nhưng nó không phải bồ vì đơn giản, nó chưa bao giờ ngỏ lời với cô bé. Nó muốn để dành cho tương lai hơn... Nó muốn... nó muốn... mà đầu nó vẫn cứ lắc, tay vẫn ra dấu im lặng. Không biết bao giờ nó mới nói được với cô bé đó lời yêu?

2/8/09

Hình quê em đây...

Trên tàu về quê đây.... 


Hình này chụp từ trên ngọn núi đá ở quê nội mình nhé... 



Bãi biển Cửa Lò - TP. Vinh - Nghệ An



 Đền thờ Thái Sư Cương Quốc Công Nguyễn Xí - Xã Nghi Hợp - Nghệ An, ông là một vị tướng tài ba, có nhiều công lao lớn trong cuộc kháng chiến vĩ đại của Lê Lợi. (Đọc thêm về Nguyễn Xí tại đây)


Đền Cuông (Truyền rằng nơi đây là nơi An Dương Vương chạy đến sau khi thua Triệu Đà, ông đã kêu to "Sứ Thanh Giang đâu, mau mau cứu ta". Rùa Vàng hiện lên và bảo rằng: "Giặc ở sau lưng mi đó...". Ông rút gươm và chém chết Mỵ Châu tại nơi này... Người ta xây đền Cuông thờ ông tại nơi này)



Kênh nhà Lê - Con kênh này đã góp công lớn trong cuộc kháng chiến chống quân Minh của Lê Lợi và nhân dân ta.
Đây là đài tưởng niệm con kênh này...



Vực cối - Đây là thác nước chảy từ trong dãy núi Trường Sơn hùng vĩ ra sông Lam... Con thác này quy mô nhỏ nhưng rất đẹp, lại hoang sơ, không có sự khai thác về du lịch nào ở đây.... Nó nằm tại Thanh Hà, Thanh Chương, Nghệ An (Quê ngoại tui đóa...hihi)...

 Quê ngoại em đây, chụp từ một ngọn đồi...


Hồ sen này nằm phía trước khu tưởng niệm chủ tịch Hồ Chí Minh (Kim Liên, Nam Đàn, Nghệ An). Mình được đi thăm nhà Bác nhưng chụp hình thấy đông người quá nên không post.... ngó qua hồ sen thấy sen nở đẹp quá, chộp một tấm tặng pà kon đó...)


Đây là những bậc đá dẫn lên mộ của bà Hoàng Thị Loan (thân mẫu chủ tịch Hồ Chí Minh).... Chẳng nói nhiều hơn đâu vì ai cũng biết bà mà...

Bài đăng ngẫu nhiên