29/9/09

Lại là mưa...!?

Mùa mưa năm nay bắt đầu bằng những cơn mưa dữ dội, báo hiệu một mùa mưa đầy khắc nghiệt...

Mưa cũng giống như con gái vậy, có lúc nhè nhẹ, dịu dàng như mưa phùn, có lúc lại dữ dội như giông tố, lại có lúc lất phất làm duyên. Rào rào cái đó rồi lại nắng ngay, thoắt đến thoắt đi, rồi nắng lại đến, những dấu vết của cơn mưa dần bốc hơi, nhưng những suy nghĩ thì vẫn còn đó.

Ngày còn bé, mỗi cơn mưa lại làm cho lũ trẻ như tôi thích lắm. Có gì vui bằng trời mưa mà nguyên đám chạy vòng vòng đá bóng, tắm mưa. Những cơn mưa bất chợt cũng làm cho chúng thích thú. Mưa xong, để lại những vũng nước trên mặt đất, thế là lại có dịp cho những trò "thủy lợi" của bọn trẻ con chúng tôi, lại đào, lại khoét mặt đất. Không thì bên cạnh những vũng nước đó cũng mọc lên những lâu đài cát khá thú vị, mặc dù nhìn chẳng ra hình thù gì nhưng thấy cũng hay hay...

Rồi lớn lên, những cơn mưa vẫn vậy, vẫn giống như con gái, nhưng con người thì chẳng còn là trẻ con nữa, và bắt đầu phải gánh những trách nhiệm lên mình. Nhiều lúc đi trên đường, chợt cơn mưa đến, ngta lại chạy vào một mái hiên nào đó chỉ để nhớ lại một kỷ niệm thời còn bé mà thoy và cũng để trú mưa.

Ngồi nghĩ nãy h quên mất là cơn mưa đã đi qua rồi, trễ làm rồi mà còn ngồi đó suy nghĩ lung tung....

25/9/09

Mưa

Mưa tới rồi...

Loạt xoạt! loạt xoạt, tiếng lá cây lắc lư, cọ xát lên mái nhà, căn phòng bỗng trở nên tối om, tiếng gió rít nhẹ, kèm theo cái se lạnh từ sửa sổ.

Cơn mưa nào cũng vậy, nó mang theo cái se lạnh, mát mẻ, dễ chịu đến với tâm hồn. Ngồi trong nhà, nhìn xa xăm, nhận ra được rằng, thế giới sao nhộn nhịp quá, nhìu khi thấy như dồn dập.

Cuộc sống hối hả đua chen làm con người ta thực dụng hóa. Nhìn dòng người chạy ngược xuôi, tránh những giọt nước rơi rát mặt. Tại sao người ta ại bon chen với nhau làm gì nhỉ? Có phải chăng những tất bật mưu sinh hàng ngày đã làm con người ta sa hóa. Ngồi nhìn cơn mưa, mình lại được trở về với chính mình.

Dòng người vẫn hối hả, tấp nập như thế.

Trong căn phòng, không gian như đứng yên, ngồi nhìn dòng đời trôi nhộn nhịp. Phố xá nườm nượp như thể người ta đang chạy đua đến một cái đích vô hình, không tưởng nào đó. Cái cảm giác đứng ngoài cuộc đó, thấy cuộc sống giống như một dòng nước chảy xiết, và thiên hạ thì tất bật với những suy nghĩ cơm áo gạo tiền mà quên mất thực tại, quên mất chính bản thân. Và cũng quên mất rằng dòng sông vẫn có những chỗ nước lặng, trong cuộc sống đâu đó vẫn cần có những khoảng lặng để nhìn lại bản thân, nhìn lại chính mình.

Nhiều khi mình đã đánh mất những giá trị tốt đẹp của cuộc sống trên những cung bậc nào đó của đường đời. Có phải chăng mình đã quá bất cẩn để đánh mất chính mình? Có bao giờ bạn suy nghĩ là phải tìm lại chính mình chưa? Ngoài trời mưa vẫn rì rào rì rào, tiếng rì rào át tiếng trả lời hay vì câu trả lời quá nhỏ để có thể nghe được?

Trời tạnh mưa, không còn tiếng rì rào, lạo xạo nữa, đi phơi đồ thôi.... Thế là câu trả lời bị bỏ ngỏ! Nó bị bỏ ngỏ hay là ng ta cố tình phớt lờ nó, hay là ngta đánh trống lảng để không phải đối mặt với nó? Sao mưa đã tạnh mà đâu đó vẫn văng vẳng tiếng lộp độp của những giọt mưa trên tàu chuối nhỉ...!?


20/9/09

FAMILY - Có nghĩ là gì?

Tôi va phải một người lạ trên phố khi người này đi qua. “Ồ xin lỗi”, tôi nói. Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đã không nhìn cô”. Chúng tôi rất lịch sự với nhau. Nhưng ở nhà thì mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp thì cậu con trai đến đứng sau lưng. Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nó ngã chúi xuống sàn nhà.”Tránh ra chỗ khác”- tôi cau mày nói. Con trai tôi bước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan. Tôi đã không nhận ra là mình đã quá nóng nảy.

Khi đã lên giường, tôi nghe một giọng nói thì thầm: “Khi đối xử với người lạ con rất lịch sự, nhưng với con mình con đã không làm như vậy. Hãy đến tìm trên sàn nhà bếp, có những bông hoa đang nằm ở cửa. Đó là những bông hoa mà con trai con đã mang đến cho con. Tự nó hái lấy những bông hoa này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu xanh. Nó đã yên lặng đứng đó để mang lại cho con điều ngạc nhiên, còn con thì không bao giờ thấy những giọt nước mắt đã chảy đẫm lên trái tim bé nhỏ của nó”.

Lúc này thì tôi bật khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường con trai và quì xuống: “Dậy đi, con trai bé nhỏ, dậy đi. Có phải những bông hoa này con hái cho mẹ không?”. Thằng bé mỉm cười: ”Con tìm thấy chúng ở trên cây kia. Con hái cho mẹ vì chúng đẹp như mẹ. Con biết là mẹ thích lắm, đặc biệt là bông hoa màu xanh”.

Thế bạn có biết từ family có nghĩa là gì không?

FAMILY = Father And Mother, I Love You!

3/9/09

Lễ vu lan...

Hôm nay là đại lễ Vu Lan, ngày mà con cái tưởng nhớ đến công sinh thành, dưỡng dục của ba mẹ. Thằng nhóc bận cả ngày. Nó biết thế nên ngay từ ngày trước, nó đã chủ động đi chùa với đám bạn, chủ yếu là muốn nói một lời xin lỗi với ba mẹ về những điều mà nó làm ba mẹ buồn.

Nó cảm thấy vẫn còn có cái gì đó hơi tưng tức trong cổ họng... Ngta thường nói: "Thứ nhất tu nhà, thứ hai thu chợ, thứ ba tu chùa". Nó chẳng làm được gì cho ba mẹ, nó đi chùa, nói lời xin lỗi thì ba mẹ nó có nghe được đâu... Đó không phải là lòng thành... Nó áy náy lắm nhưng nó không thể...

Chưa bao giờ nó thèm cảm giác được ấm áp bên gia đình như lúc này, nó thấy thương ba mẹ quá. Sự thực thì nó đã quá xa rời gia đình, nó đã là người của xã hội, đâu có còn là con của riêng ba mẹ nó nữa.... Nó không vui tý nào với cái suy nghĩ đó nhưng đó là sự thật...

Mùa vu lan năm nay, nó lại một lần khất lời xin lỗi với ba mẹ...

Bữa cơm...

Ring ring....ring ring....!

Thằng nhóc nhấc máy lên, một giọng nói bên kia, ba nó: " Con có về ăn cơm không để nhà phần cho."

"Cứ ăn cơm trước đi, con không ăn đâu...." - Nó trả lời gọn lỏn và lại chạy thật nhanh vào phòng karaoke ngột ngạt mùi khói thuốc lá và mồ hôi nhễ nhại. "Thì hoạt động Đoàn phải có mồ hôi chứ, thanh niên mà!" Nó nghĩ nó sẽ giải thích như thế nếu ba mẹ nó hỏi. Mà nó hoạt động Đoàn thật, nó vừa tổng kết lớp tập huấn công tác Đoàn Hội mà, loại giỏi nữa. "Phải tự khao mình, thả lỏng mình tý chứ." - Nó tự nhủ.

Ngày còn bé, nó chỉ có mỗi việc chơi, mỗi bữa ăn, mẹ nó luôn đi tìm nó khắp xóm để kêu nó về, thậm chí tét cho nó vài cái vào mông vì cái tội đi chơi mà hok lo đường về nếu đang bực. Nó ăn cơm rất ngon lành, cho dù bữa cơm chỉ đạm bạc vài con cá với ít thịt kho, nhưng nó ăn ngon không phải vì bữa cơm đó mà là nó thấy hạnh phúc vì ăn cơm vui vẻ, cả nhà hạnh phúc. Đó thực sự là một bữa cơm bình yên, là kỷ niệm lưu giữ lại những ấu thơ của nó.

Thời gian trôi qua mau, nó học hết cấp I, cấp II, nó vẫn ăn cơm với gia đinh, với ba, với mẹ, với thằng em trai cũng nghịch ngợm không kém nó hồi trước. Nó vẫn thấy vui, thấy bình yên nhưng có vẻ nhưng có vẻ mấy thứ đó như quá quen thuộc đến nỗi nó không còn quan tâm đến nữa. Nhưng đến bữa ăn nó vẫn vè nhà ăn (bởi vì chẳng có chỗ nào khác ngoài gia đình), nhưng nó không có cảm giác gì với bữa ăn nữa, cảm giác quen thuộc đến mức chai thành một nốt sần trong tâm khảm của nó.

Thấm thoắt nó đã hết cấp III, nó còn tự bảo tại sao thời gian lại nhanh đến thế nhỉ? Đến giờ thì nó đã là sinh viên của một trường ĐH trong thành phố. Nó bắt đầu quan hệ và có nhiều bạn (thực ra điều này bắt đầu từ lớp 11, nhưng nó không để ý đến bây giờ nó mới thấy là đi đến đâu nó cũng có bạn). Và đó cũng là lúc nó có những cuộc vui ngoài phạm vi gia đình. Nó đi tham gia hoạt động Đoàn, nó ăn cơm ở nhà bạn vì nha xa trường. Nó vô tình quên đi bữa cơm gia đình lúc nào không hay. Bữa nào cha nó cũng gọi điện nó về ăn cơm, ban đầu thì nó còn xem như sự quan tâm của gia đình cho nó, nó còn về ăn, càng về sau, nó xem đó như một sự ràng buộc và nó bắt đầu ly thân khỏi gia đình và lấy làm khó chịu với những cuộc gọi đó. Bữa nay, nhận ra cuộc gọi của ba, giọng ba khác nhiều quá, ba bệnh hay sao nhỉ? Nó không hề biết hay đúng hơn là đã lâu rồi nó không quan tâm gì đến gia đình, nó buồn lắm và ngồi trong phòng karaoke mà mặt ỉu xìu.... tan cuộc nó chạy thật nhanh về nhà, kêu lên "Ba ơi!..." Ba nói, có gì không?, nó thở phào nhẹ nhõm là ba mình vẫn còn khỏe, và nó cũng tự hiểu là phải biết quan tâm gia đình như chính bản thân vậy, bạn có bao giờ suy nghĩ vậy chưa?

Bài đăng ngẫu nhiên