Rồi mai thức giấc , chợt em đi mất, nhớ nhung còn trong câu hát ....
Thực sự lần đầu nghe bài này tôi dã thấy có những cảm xúc rất mãnh liệt , những cảm xúc rất vô tình nhưng rất khó gọi tên. Bài hát thu hút người nghe nhất là ở đoạn điệp khúc
" giờ đây em hát , cùng cơn gió mát , gió theo trái tim xa xôi
biết anh đi rồi , rất xa xa vời .......
rồi mai thức giấc , chợt anh đi mất , nhớ nhung còn trong câu hát ..."
Nghe xong đoạn này sao thấy thương cô gái ấy quá. Một cô gái ngây thơ ư ? Không phải vậy, rất từng trải. Cô đã biết trước kết cục của cuộc tình mình là thế, 1 cuộc chia ly không phải là "màu đỏ" nhưng rất xót xa.
Tình yêu là vậy ư ? là nước mắt ? là đau khổ ? không phải thế, nhưng tình yêu giống như 1 đôi dép, ai đó nói vậy, đừng bao giờ bạn đánh mất 1 trong 2 chiếc bởi vì như thế thì bạn bước sẽ bị hụt chân.
Cô gái giờ đây ý thức được điều ấy, cô đang dần đánh mất tình yêu. Có thể tưởng tượng ra khung cảnh của những buổi hoàng hôn, cô ngồi hát nhưng chỉ những cơn gió kia - mát đấy nhưng làm lạnh buốt tâm hồn 1 cô gái nhỏ. Tiếng hát của cô như muốn gửi theo gió kia đến trái tim ai xa xôi quá! Sự hẫng hụt tiếp tục được thể hiện bởi những câu hát tiếp sau. Bình minh, cô tỉnh dậy nhưng ... hỡi ôi người cô yêu thương nhất đâu rồi ? Từ "chợt" thể hiện sự bàng hoàng ấy rất rõ. Giờ đây trong tâm thức cô chỉ còn là những nỗi nhớ, cồn cào, đau xé tưởng như đang vỡ òa ra trong từng câu hát ...... người yêu ơi giờ này anh ở đâu?
Rồi Mai Thức GiấcSáng tác: Tường VănNơi ấy từng in dấu chânCó mấy lần trên phố quenEm đến và mang phút giây diệu kỳẤm êm những ngày quaTôi đã được trông thấy emTôi đã được hôn tóc emNhưng chỉ là trong giấc mơ êm đềmĐã tan trước bình minhGiờ đây tôi hát cùng cơn gió mátGió theo trái tim xa xôiBiết em đi rồi, rất xa xa vờiMới hay tôi vẫn còn mơRồi mai thức giấc chợt em đi mấtNhớ nhung còn trong câu hátDáng em bên thềm, thoáng qua êm đềmDẫu sao trong mơ vẫn còn em
Vậy là mình xa ng ấy thật sao? Chuyện buồn liên tiếp chuyện buồn. Chỉ có ngồi trong bóng đêm thì mình mới là chính mình được, quên đi được những xô bồ, phức tạp của cuộc đời..... Muốn găp một lần để chỉ nói một lời, để được nắm đôi tay thon mềm đó, chỉ để nói một câu: "Nhớ ấy nhiều lắm...!" Điều đó dường như rất xa xỉ với mình....
Muốn đi ngang qua để chỉ thấy cái dáng nhỏ bé, nhưng nhìu nghị lực đó, để được an lòng, ấy vẫn bình an. Nhưng chẳng là gì cả mà sao mình lại vấn vương đến thế? Chỉ mới gặp một buổi chiều duy nhất, tất cả chỉ là một câu chuyện mà sao ấn tượng với mình nhìu thế? Vậy có được gọi là cảm nắng hok nờ? Kệ đi, mai nghĩ tiếp, h ngủ, mai đi làm sớm...