31/12/10

Mưa đêm

Đêm nay mưa. Đêm nay chút gió  lạnh lại ùa về như là để kéo dài khoảng khắc giao mùa cho những đôi lứa yêu nhau. Mưa lại đến ... chút ưu sầu lại khẽ khàng thấm ướt khóe mi ...
Anh nhớ em! Cơn mưa của anh! Cuộc sống thật sự luôn luôn có 2 mặt! Một mặt sáng và tối. Vui vẻ và phiền muộn. Ngày và đêm. Nắng và mưa. Trong dòng đời đầy rẫy những xô bồ lôi kéo con người ta lao đi một cách vô thức như thế này. Ai cũng có một góc tối cho riêng mình. Những tổn thương, những sầu muộn, những vết hằn nhòe nhạt cơn mưa đêm! Ai cũng thế, nhưng có ai nghĩ đến rằng những người xung quanh mình cũng vậy ??? Có lẽ là không! Để rồi ta lại tự trói mình trong cái góc tối hoang lạnh trống trải đó . Tự cô lập bản thân. Và để mặc cho nỗi cô đơn gặm nhắm tâm hồn mình trong màn mưa đêm!
Mưa! cứ như là nước mắt. Nước mắt trong đêm cũng nghe như tiếng mưa. Nước mắt của mưa và con người hòa vào nhau, ẩn mình trong nhau, ẩn mình trong màn đêm lạnh buốt ...
Anh mãi vẫn không trả lời được, là mưa tìm đến con người, hay con người ta cố tình tìm đến mưa ? Chỉ biết, khi gặp nhau, mưa và người lại cùng khóc ... cùng cảm thấy cô độc ... Mưa càng rơi càng nặng hạt, con người càng khóc nhiều càng cảm thấy đau thương ...
Khi anh nói anh buồn! Em bảo anh hãy cười lên! Khi anh buồn nhưng chẳng nói! Anh vẫn tươi cười ... Và em cũng tươi cười! Hãy sống thật với lòng mình đi chứ ... Chẳng lẽ ... anh gượng gạo ??? Anh giả dối ??? Không! Anh vẫn luôn luôn sống đúng với bản chất con người anh đấy chứ! Nhưng anh không hiểu. Có lẽ tạo hóa đã bắt anh phải là một con người như thế! Khoác lên vai anh một con người mạnh mẽ, hòa hợp với những tia nắng ban ngày , và cô độc một mình cùng buổi đêm! ... Có những ngày anh rất yếu đuối, mệt nhoài, buồn ...! Nhưng anh lại cứ cười. Càng ưu sầu thì cái vẻ bên ngoài của anh lại toát ra những nụ cười ồn ã ... Cười vui thật sự nhé, cười vui đàng hoàng chứ không gượng ép nhé! Anh có muốn vùi đầu vào một bờ vai ai đó mà khóc cũng không thể ... Cứ cười như có vấn đề về não như dại! Để rồi đêm đến. Một đêm mưa day dứt bầu trời như đêm nay ... Anh có muốn cười, muốn xua tan đi cái lạnh buốt thấu tim, làm cách nào cũng không được ...
Đôi lúc, anh chẳng thể hiểu chính mình ... chẳng thể điều khiển được cảm xúc ... đành để mặc những thổn thức nhảy múa trong lòng . Chợt khóc! chợt cười ... rồi lại lặng người để mà khóc! ...



Anh nhớ em, Cơn mưa của anh! Đêm hôm trước, anh ngủ thiếp đi khi trên tay vẫn còn ôm chặt chiếc phone đang dang dở sms mới soạn : "anh yeu em" ... Chỉ một câu nói. Chỉ vỏn vẹn 3 từ. Chỉ mất 3s để nói! Mà sao câu nói ấy vẫn mãi cứ nghẹn ngào ngay cuống họng, em không tài nào thốt lên lời ... Anh yêu em! Em muốn hét lên thật to rằng anh yêu em!!! Nhưng lời nói chỉ được thốt ra trong câm lặng ... Vô thanh!
Giá mà ... anh say! Giá mà anh đủ can đảm để nói ra ... hoặc giá mà anh đủ say để có thể vô tư mà nói ra điều đó ... Hoặc giá mà điều đó có thể nói ra dễ dàng như khi anh giấu nước mắt trong mưa ... Yêu một người. Là như thế nào hả em?
Anh chỉ biết anh yêu em! Thích em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt! Và anh yêu em - Một cô bé có tâm hồn nhạy cảm và tinh khôi, trong sáng đến lạ! Anh yêu cả cách em nói, làm, và sống! Anh thích cái cách cảm nhận những câu chuyện của em giống như tình yêu dành cho mưa đầy lắng đọng của anh... cách em cười ... lời em nói ... ngôn từ em sử dụng ...
Anh yêu em, cơn mưa của anh! ... Đêm nay, mưa rả rích và nặng hạt ... Mưa sao cứ tuôn hoài những dòng chảy xiết xóa nhòa màn đêm! Là mưa. Hay là nước mắt! Cố gượng mình tìm kiếm điều gì đó trong cơn mưa. Nhưng chỉ thấy xung quanh là một không gian vô định, ... tăm tối nhòe nước ... và trống rỗng ...

22/12/10

Enjoy my birthday...

Một buổi sáng se lạnh, có một người đàn ông dìu người phụ nữ vào cổng bệnh viện 30/4. Cứ bước vài bước khó nhọc, người phụ nữ lại ôm bụng thì thầm "Gắng lên con ơi! Gần tới nơi rồi!". Đứa trẻ trong bụng bà đang nóng lòng chào đời lắm lắm.... (Vậy chứ tới tối mịt mù, khuya lơ khuya lắc nó mới chui ra). Khoảng 10h đêm, bệnh viện náo loạn với tiếng khóc của một thằng nhóc có cặp mắt to và cái miệng thì .... :-s. Sau này bà thường cười và kể lại "Trời ơi! Lúc mới sanh nó xấu đau xấu đớn.... ". hix hix...



Ba tuổi, bà hỏi: "Lớn lên con thích làm gì? -Lớn lên con thích đi lái xe". Ông gia nhà ta là lính lái xe mà! Cứ mỗi lần lên xe là hí ha hí hửng. (Thì ra cái "đức tính ngựa" của ta có từ thuở bé cơ đêý)



Năm tuổi, bà hỏi "Lớn lên con thích làm gì? -Con thích ngồi ngắm mưa." (Còn nhỏ mà đã sến như con sên bên cây chuối).Thế chứ chỉ cần đợi bà đi làm là trời mưa chạy loi nhoi như con dòi, gáo rú, múa may đủ thể loại. Nghe tiếng bà về từ xa là mặt mày tái xanh tái xám về thay đồ, luống cuống thế nào mặc ngược cái quần. Bà nhìn thấy, phì cười nên ko nỡ đánh. (Dễ thương là bản chất của ta hồi nào giờ chứ bộ!!!)



Sáu tuổi, "Lớn lên con thích làm gì? -Con thích đi chơi". Trả lời thắng thắn, ngây thơ và hồn nhiên (vô số tội). Số là dạo ấy em bị bắt đi học chữ để vào lớp 1 rồi. Hết được bay nhảy, đú đa đú đởn như ngày trước nữa. (Tính em ưa bụi đời hơn cơ. Em vô tư từ thuở bé cơ các pác ạh)



Mười tuổi, "Mai mốt con thích làm gì? -Con thích ăn bánh bao". Lính của ông gia mới mua cho một cái bánh bao, ăn thơm nức. (Mãi đến sau này em mới phát hiện là bánh bao thịt chuột. Ặc ặc). Thế là lâu lâu vòi ông gia một cái bánh bao (Trời ơi! Tâm hồn ăn uống đã có từ rất sớm!)



Mười hai cái xuân, ông gia nói đùa "Bữa nay cha con mình đi ăn phở, đừng cho mẹ biết, nghe chưa?". Về đến nhà, chạy vào nói "Mẹ ơi, hôm nay cha với con không đi ăn phở đâu." (Đấy nhé! Đừng có bảo em không thật thà nữa nhá...)



Bây giờ thì ta đã là thằng già đầu roài, tuy nhiên, những "đức tính" của ta vẫn còn, thậm chí được nâng cấp lên phiên bản cao hơn. Lâu lâu ngô nghê hết chỗ nói. Dù nhiều tính xấu nhưng ta vẫn tự tin, vẫn mắt to, da nâu vẫn thích đi xa nên chọn cái công việc nay đây mai đó (dù đôi lúc đi miễn cưỡng :D ) và vẫn thật thà...
Bác nào thấy đúng vote cho em phát nhá....

16/12/10

Mảnh ghép cuộc sống (4)

Bước hụt
Nó quen cô bé vừa được đúng 1 tuần. Nó vui lắm, vui với cô bạn mới quen vui với cuộc sống mà nó chẳng phải lo gì cả. Cả ngày ngồi trên lầu lướt net, nghe nhạc, xem phim, đọc tin giật gân, nhắn tin tí toáy với cô bạn mới quen. Tới giờ mẹ về nấu cơm thì nó nhảy vào ăn. Có cái sự sung sướng nào hơn được thế cơ chứ!
Bỗng sáng nay nó lên trường bị té xe, giờ cũng chỉ ngồi một chỗ lướt net, nghe nhạc, xem phim và nhắn tin với cô bạn mới quen mà sao nó thấy chán kinh khủng. Cố gắng bước xuống cầu thang, nó thấy cầu thang hôm nay sao cao quá, mọi ngày nó bước hai bậc một, còn có 6 bậc là nó nhảy rồi. Đang mải miết suy nghĩ, nó bước hụt chân ngay đúng cái bậc thứ 6 đó.

Xe đạp ơi
Ngày anh và chị yêu nhau, anh vẫn hay chở chị đi chơi bằng xe đạp. Thành phố mới khánh thành cây cầu cao và đẹp nhất khu vực. Thế là tôi tối, anh lại chở chị lên cầu ngồi tâm sự. Mỗi lần đạp lên dốc cao và dài, chị nép vào lưng anh: "Mệt không anh?". Anh ngoái lại, vừa thở hụt hơi vừa mỉm cười nói gắng: "Có gì đâu em".
Cưới nhau về, anh vẫn chở chị đi làm bằng chiếc xe đạp đó. Đạp lên dốc cầu, anh ngoái lại thấy chị đang nhăn nhó nhìn anh: "Anh đạp gì mà lề mề như con sên thế!". Bỗng anh thấy sao hôm nay con dốc dài hơn hẳn mọi ngày...





Mừng thọ

Trong gia đình, bác là người nghèo nhất, vợ chồng bác li dị đã lâu. Chỉ còn bác và cô con gái đang tuổi ăn học. Mừng thọ bà, cả 5 anh chị em xúm lại bàn xem chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời những ai. Bác lặng lẽ đến bên bà: "Má ơi, má thèm gì để con nấu má ăn?"
Chưa tan tiệc, bà xin phép nghỉ sớm. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao mẹ chẳng ăn gì cả!". Mọi người ra sau tìm bà. Dưới bếp, bà đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu bác mang đến...

14/12/10

Tản mạn: Mưa

Hôm nay sao thế nhỉ? Đột nhiên trời mưa, mà lại là mưa tầm tã, mưa ào ạt nữa chứ. Cứ như là một cô bé nào đó giận bạn trai của mình vậy? Lâu lắm rồi Cần Thơ mới lại có những cơn mưa lớn như thế này... Ta thích mưa. Trời mưa, dù là đứng ở bất kỳ vị trí nào cũng có thể có những cảm xúc nao nao đến lạ lùng...




Ngày còn bé, ta cũng từng là một thằng nhóc nghịch nhất xóm, chạy lăng xăng với đám bạn cũng giữa một cơn mưa tầm tã như thế này, lại còn la lên như một kẻ tế thần ấy nhỉ? Ngày còn bé của ta thật là vui nhộn. Hết mưa, lại ngồi vọc bên vũng nước mưa bên đường, mặc cho quần áo ướt mèm, mặc cho những cơn gió lâu lâu khiến ta run lên bần bật. Mẹ bắt được, đánh cho khóc huhu, nhưng rồi ngày hôm sau lại "ngựa quen đường cũ"... Chán cái vũng nước thì ngồi vắt cát xây lâu đài, cái nào cũng vui cả. "Sao mẹ lại không ngồi chơi như thế này giống ta nhỉ?" Nghĩ thế lại vào trong nhà kéo mẹ ra coi cái công trình của ta, kết quả "mỹ mãn" là một trận đòn khỏi chạy đâu cho thoát...


Hơ hơ, thế rồi lớn lên... Mà cũng lạ thật nhỉ? Ta lớn lên nhưng sao mưa không già một tuổi nào hết. Mưa vẫn như ngày nào, vẫn dầm dề, rả rích như cô bé hay khóc nhè, vẫn dữ dội và ào ạt như một kẻ giận người yêu, cũng có lúc chỉ rào một cái rồi nắng ngay như cậu bé bị mẹ mắng... Mưa ơi, có phải mưa là những hạt thiên thần giúp lòng người xóa nhòa những bụi bặm trần gian? Sao mỗi lần mưa đến mưa đi là lòng ta rạo rực. Chính mưa là kẻ đã thổi những sinh khí mới để ta tiếp tục cuộc hành trình giữa bể khổ gian nan...


Trong cơn mưa, có biết bao suy nghĩ cứ tìm về, và ta bơi trong biển mênh mông những suy nghĩ ấy. Từng ấy suy nghĩ cũng là từng ấy những suy tư của kẻ sắp bước vào đời như ta... Từ khung cửa nhìn ra, ta thấy lại được chính mình qua những tái hiện của biết bao người qua kẻ lại ngoài kia. Đã từng có lúc ta giống chú nhóc kia, chạy trong cơn mưa mát lạnh mà quên đi trận đòn vừa mới hôm qua. Đã có lúc ta như cậu bé co ro ngoài hiên nhà, đôi mắt mang những xao xuyến đến lạ. Hoặc anh trai vừa chạy xe vừa hát nghêu ngao... Hoặc như bây giờ, ta ở nhà, bản thân ta cũng chính là một tái hiện của ta những ngày mưa.



Nhà nào mở nhạc Trịnh thế nhỉ? Đang mưa buồn mà lại chọc cho cơn buồn của ta trào thêm. Ý mà mưa cũng tạnh rồi nè! Cô bán xôi lại gánh hàng đi tiếp, chú bé kia cũng đã đi khỏi đó tự lúc nào không hay... Chỉ còn ta ngồi đây trong không gian thoang thoảng của nhạc Trịnh, trong vắt của bầu trời mới dứt cơn mưa... Còn đâu đó những tiếng lộp bộp của hạt mưa rơi trên tàu lá chuối, nơi cơn mưa tầm tã mới đi qua.

Giao mùa

     Về quê, mọi người vẫn thường đùa "Vào trong ấy có mùa Đông không?". Cần Thơ có mùa Đông không nhỉ? Mình cũng phân vân chẳng biết giải thích thế nào để người ta hiểu... Chẳng phải người ta vẫn hát "Quê em hai mùa mưa nắng... " đó sao?

Ở Cần Thơ có mùa đông không?

     Cần Thơ dù chỉ có 2 mùa mưa nắng nhưng trong những lúc giao mùa thế này, ta vẫn cảm nhận được Cần Thơ có 4 sắc Xuân, Hạ, Thu, Đông. Như thời gian này chẳng hạn, sáng sáng đi qua những con đường quen thuộc, ta vẫn cảm thấy tiết trời se se lạnh đủ để cảm thấy hơi lạnh từ bàn tay mùa Đông đang cố gắng với tới Cần Thơ. Chiều chiều, đâu đó một cơn gió mang theo cái lạnh đến cứng người khiến những cô bé học trò mới tan trường co rúm lại trong chiếc áo dài mỏng manh đến tội nghiệp. Tối đến, hơi lạnh từ đâu đó ập xuống con đường ta đang đi, trời bắt đầu có sương, ta run đến cầm cập ấy nhỉ? Thế mà vẫn cứ chạy, về đến nhà lấy tay sờ lên má tưởng chừng như mới trong một cái tủ lạnh cực lớn bước ra... Lại còn chui vào trong cái chăn ấm mà co như con mèo lười ngủ vậy... thật là dễ chịu. Đôi lúc ta cảm ơn mẹ thiên nhiên đã cho ta mùa Đông, mùa Đông đôi lúc cũng đáng yêu lắm chứ!

Giao mùa

     Cả ngày ngồi làm những bài báo cáo chán ngán, nhìn ra ngoài đường, những cơn mưa, cơn nắng cứ đuổi bắt nhau.... Chả còn tâm trí đâu mà làm tiếp được...
Mùa nối mùa cứ qua mau, chẳng mấy chốc mà hết một năm... Năm nối năm cứ thế mà trôi, chẳng mấy chốc mà ta già... Lại một mùa Đông nữa, tháng sau đã là tháng Chạp rồi đấy! Trong những lúc giao mùa thế này, không khí chuyển mùa bao giờ cũng làm lòng người bâng khuâng, tưởng như đang đánh mất cái gì đó. Ai cũng vậy chứ huống hồ gì là ta, một kẻ cũng đang có những "chuyển mùa" trong tư tưởng và nhận thức.

 Connecting people... :)

     Đánh mất gì nhỉ? Thời gian là chắc chắn rồi... Thời gian là vô tận nhưng với mỗi người, nó là hữu hạn. Và cái đích hữu hạn đó ngày càng hiện rõ khi con người càng lớn, càng trưởng thành và càng nhận thức rõ hơn về cuộc đời của chính mình. Nhưng không phải ai cũng đủ tinh tế nhận ra rằng, mình với mọi người, mọi thứ cứ như là một sợi dây vậy và đều là hữu hạn, nhưng khác với thời gian, sợi dây hữu hạn nối giữa những con người đó có thể dài, dài mãi đến vô tận hoặc cũng có thể ngắn đến mức tưởng chừng không hề có sợi dây nào vậy, tùy thuộc vào cách ứng xử, giao tiếp cũng như thích nghi với thế giới của mỗi người...
Sợi dây mong manh nối kết giữa những con người ấy dễ dàng bền chặt và cũng dễ dàng biến mất, đôi khi chỉ vì một sự vô tình. Mà trong cái thế giới này, sự vô tình giết chết nhiều người lắm...

9/12/10

Bạn đang nghĩ gì?

Cập nhật trạng thái trên FaceBook lúc nào cũng có câu hỏi gợi ý: "Bạn đang nghĩ gì?".

Nghĩ gì giờ nhỉ? Bây giờ ta đang nghĩ đến những người bạn mới. Àh không, cái đó chỉ là nhỏ thôi, còn bây giờ đang choán hết trong tâm trí ta là cái quang cảnh trước mặt.

Đêm. Thực ra thì thức đêm với ta là chuyện thường ngày, thường như việc phải ăn cơm mỗi tối vậy. Nhưng sao đến hôm nay ta mới bước vài bước ra khoảng sân be bé trước nhà và cảm nhận bầu trời đêm. Thật tuyệt! Lành lạnh của sương xuống, cảm giác mênh mang đến vô tận, được chiêm ngưỡng vũ trụ mà không phải né tránh ánh sáng chói lòa của mặt trời. A..A..A..a..a...a...a.....a..........a.........!!! Muốn hét lên thật lớn.

Mà thôi, vào làm việc tiếp nào! Ta thích làm việc ban đêm, đêm yên tĩnh sẽ làm được nhiều việc (Cả việc mình thích và không thích - mà cái loại không thích nhiều hơn), xem và đọc (Những thứ mình thích nhiều hơn) và nghe (Toàn những thứ mình thích)...
Đêm yên tĩnh, khi mọi tiếng động từ con người lắng xuống là lúc không gian cất lên tiếng nói. Tiếng lá cây nhãn rì rào đu đưa ngoài sân, tiếng nụ ngọc lan cựa mình tỏa hương dìu dịu, tiếng ngọn gió ngoài đường khẽ lướt qua những me già, tiếng tấm rèm như nhẹ tơ rón rén dựa vào khung cửa sổ…

Đêm yên tĩnh, khi mọi tiếng động của con người, của không gian lắng lại, là lúc tiếng động của ký ức vọng về… Mơ hồ một giọng nói, mơ hồ một ánh mắt, mơ hồ một lần gặp gỡ, mơ hồ một mối tình mong manh… mơ hồ mà sắc như một lưỡi dao cứa vào đêm không còn yên tĩnh…

Đêm yên tĩnh… Còn cuộc đời có mấy khi mà yên tĩnh như màn đêm kia?… Ngẫm dòng đời sao mà đôi lúc thấy nó giống như con đường kia thế? Lâu lâu tiếng container, tiếng xe máy gầm rú xé tan màn đêm đang thanh vắng. Cuộc đời ta đã từng trải qua những thăng trầm như thế, giờ ngồi ngẫm lại, không biết ta đã phải đối mặt với bao nhiêu sóng gió rồi nhỉ? Ta chưa từng đầu hàng khó khăn nhưng đã có lúc ta phải thua nó... Cuộc sống mà, đâu phải lúc nào cũng thắng được nhưng cái quan trọng là phải biết lấy sự thất bại đó làm điểm tựa vững chắc để đạt thành công sau này. Cảm ơn cuộc sống đã cho ta những phút giây rực rỡ, được trải qua những cảm xúc của một đời người để ta có thể hiểu được thế nào là niềm vui sướng hay sự thất vọng, đâu là tự tin và đâu là kiêu ngạo... Đâu phải ai cũng có được những phút giây như thế! Ta có được thì ta phải trân trọng nó chứ, nó - chính nó - đã tạo nên phong cách của ta hiện tại và cả tương lai nữa.

Thôi, sến hoài, 4h rồi, đi nghỉ một tý để sáng mai giao hàng với khách cho khỏi ngáp... Nhưng trước khi đi ngủ, ta tặng cho mọi người tác phẩm ta vừa mới hoàn thành để sáng mai giao đây, cho ý kiến chân thành nhé...! Now! Enjoy,...

16/10/10

Tuổi 20

Là cả cộng thêm tuổi mà dân gian vẫn gọi là tuổi mụ nữa mới được 20.

20 ư? Đã có gì nào?

20 - Mới bắt đầu biết đến blog, tìm blog để huyên thuyên đủ chuyện, và để hôm nay ngồi liệt kê về cái 20 của mình.

20 - Xa nhà, xa bố mẹ, xa anh chị em, xa mấy đứa cháu đáng yêu (nhưng thực chất là ngày nào cũng gặp, nhất là papa, mama và thằng em). Lớn rồi, tự lập rồi, rời xa dần vòng tay gia đình đi là vừa, mình sắp thành người của xã hội mất rồi...

20 - Đi làm được 2 năm (cái này gọi là đi diệt giặc đói). Tiêu tiền không tính toán dù thu nhập chỉ mi nhon thôi. Hình như là túi toàn bị thủng hay sao ý, chứ có lúc cũng biết tiết kiệm lắm. Trăm dâu đổ đầu tằm mà, học phí này, tiền ăn này, tiền xăng, tiền điện thoại, tiền bảo hiểm, tiền gửi xe, quỹ nọ, quỹ kia nữa. Đấy không xin, không vay là giỏi lắm rồi.

20 - Vẫn đi học (còn cái này gọi là diệt giặc dốt, nhưng sao vẫn thấy mình dốt quá). Người ta bảo: học là để biết được rằng cuộc đời không như mặt nước mùa thu, học là để biết đôi khi phải nhẫn tâm để không bị coi là kẻ ngu đần. Thế mà, học rồi, học thêm tí nữa vẫn không thấy mình khá khẩm hơn. Có đôi khi còn thấy mình tốt bụng đến đúng cái chuẩn "ngu đần".

20 - Chia tay tình yêu.

20 - Đang từng ngày tìm lại niềm vui cho riêng mình, để biết yêu mình hơn, chỉ yêu mình thôi. Đó là ngày nào cũng ngồi lại văn phòng thật muộn, là lại thích đọc thơ, viết lách... Là không hàng ngày nghĩ xem hôm nay đi chợ nấu món gì, mà đi ăn quán. Là chịu khó nạp tiền điện thoại hơn. Là chăm nhắn tin, gọi điện hơn với bạn bè.

20 - Mẹ bảo sang năm cưới được rồi đấy, thì đến giờ chẳng biết bao giờ lấy vợ.

20 - Mới 20 thôi mà, còn trẻ chán, còn mới ti toe rời vòng tay papa, với mama mà. 20 thôi mà lo gì, còn nhiều thời gian để phấn đấu, để cố gắng, để đi đây đi đó, để làm những việc chưa làm được. Hãy cười thật tươi đi trước khi trên mặt có những nếp nhăn và vết chân chim nơi đuôi mắt.

20- Trời đất, đã 20 rồi à? 20 năm đầu của đời người là những năm dài nhất, từ sau đó cuộc đời sẽ trôi đi rất nhanh. 20 rồi, mà chẳng có gì trong tay cả, hãy còn lông bông quá, có chăng thì chỉ được cái tính cách già hơn tuổi, chín chắn hơn tuổi thôi (mặc dù đôi lúc lại ngốc nghếch đến không tưởng).

20? Còn có chục năm nữa là băm rồi đấy. Chẳng mấy tí mà già.

20 - Cười

20 -Xót xa.

11/9/10

Mục đích sống là gì?

Mục đích sống là gì? Có phải là điểm đến cuối cùng của cuộc đời àh? Hay là đỉnh cao nhất của cuộc đời? Hay là những "thành tựu" của ta cả cuộc đời?
Ngày còn bé lên ba, lên năm, ta chưa hề có khái niệm mục đích sống, lúc đó thực sự là chỉ lo ăn, chơi và ăn + chơi...
Đến khi bắt đầu đi học, mục đích sống cao nhất của ta chỉ là càng nhiều bông hồng trong SLL càng tốt để cuối tháng được thưởng phiếu bé ngoan, lúc đó mang về khoe mẹ, mẹ chỉ nhìn âu yếm, không nói gì nhưng mà vẫn thấy vui lắm..
Tiểu học, cuối mỗi tháng, mở tập ra ngồi đếm điểm 10, tháng này con được 137 điểm 10, thế là mừng húm, theo mẹ đi gọi ra điện thoại công cộng gọi cho papa đang công tác xa nhà, papa nói chỉ được có 137 con 10 thôi àh, tự dưng cụt hứng,... Ra ngoài nhà thằng bạn chung xóm, khoe nó ta được 137 con 10, mẹ nóa nhìn ta mắt A mồm O ngạc nhiên rùi noái: "Trời ơi! Tới 137 điểm 10 lận hả?" roài bắt thằng kia lấy tập ra đếm, vừa đếm vừa nghe "tụng" bên tai: "Thấy chưa, con người ta học vậy đó. Mẹ buôn bán, nó ở nhà làm hết việc nhà, còn bên đây ngồi chơi không mà học hành còn hok xong nữa v.v... % ^ \$^*&^*(#@", ta lỉnh về trước, hí ha hí hửng, ít ra thì mình cũng hơn được thằng bạn... keke

 Trung học, điểm 10 khó kiếm wa, ta bắt đầu sa đọa, ăn chơi đến đầu lớp 9 thì mới chạy sô học, kết quả học kỳ I, học sinh yếu, học kỳ II học sinh khá, cả năm được trung bình, đủ để thi TN là được roài, thế mà TN cao ngất ngưởng mới kinh chứ... Mục đích sống lúc đó chính là lên cấp III
Cấp III, bắt đầu đâm đầu vào mấy cái thứ này, chẳng bao giờ ta nghĩ là nó theo ta lâu đến vậy... mọi thứ bắt đầu từ cuộc vận động "liên hợp gia" của ta mua cho ta một dàn comp, thấy bạn ta có, ta cũng ham muốn lắm chứ, động lực thúc đẩy là thằng bạn học dưới ta một lớp nhưng rành comp hơn cả ta vì có dàn comp trong nhà (nó cũ còn hơn cả những cái cũ :P) nhưng ta cũng chỉ ước ta có được một dàn như thế thôi là đủ, để thiết kế những cái powerpoint chạy chạy kia là đủ, và cuối cùng cũng được một dàn máy, năm lớp 11, papa ta đi với ta mua một dàn máy trả góp ~3,5m...
Ba đêm liền thao thức, nằm trong giường ta bắt đầu mơ những thứ ta sắp với tới... Ngày thứ 4, ta bắt đầu những chuỗi ngày tự giam cầm mình với cái máy tính, mà cho đến ngày hôm nay vẫn chưa dứt ra được... :D
Mục đích sống của ta không còn là học nữa, mặc dù ta vẫn là hs khá đều nhưng lúc này ta chuyển cục diện sang mặt trận mới là comp, lúc đó không internet, không chat và game, ta chỉ đâm đầu nghiên cứu những thành tựu của công nghệ ngay trên vi tính của ta, "sướng sướng quá đi", đến bây giờ vẫn không quên được... mục đích sống ta lúc đó là đậu ĐH, là nghiên cứu được sâu những điều thú vị trong comp...
Đến lúc này, khái niệm mục đích sống mới chính thức được ta công nhận, ta đang đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời, ta có rất nhiều lựa chọn cho tương lai và vấn đề của ta là phải lựa chọn cái nào trong hàng trăm cái lựa chọn kia. Ta phải học Đại học, ta phải tiếp tục nghiên cứu thế giới comp kia, ta phải kiếm tiền v.v... Thế rồi, ta phải suy nghĩ, suy nghĩ nhiều lắm... và cuối cùng ta cũng có lựa chọn cho riêng ta (mà đến bây giờ ta cũng chẳng biết là nó có đúng không nữa !?)
Lên đại học, xa rời gia đình, tự lập hơn một chút, ta có nhiều cơ hội được tiếp cận với công nghệ hơn, ta lao đầu vào mò mẫm, vọc phá (mặc dù hơi thất vọng với những gì mình đã và đang được đào tạo), nhưng cũng đồng thời với những niềm vui thì cũng là những nỗi buồn, ta phải đối mặt với những tiền xăng, tiền sách vở, tiền học hành và hằng hà sa số những cơm áo gạo tiền khác, ta thay đổi cách nhìn về cuộc sống, học cái ngành này chỉ là đam mê, cảm hứng của ta mà thôi, nó không giúp gì nhiều cho ta trong cuộc sống tương lai... Mục đích sống của ta lại một lần nữa thay đổi, ta chú ý hơn đến cụm từ "cuộc sống tương lai", một cuộc sống mà trong đó ta là cái cột trụ trời trong mái ấm của ta, ta chú ý hơn đến mục đích kiếm tiền để tự lập. Dần dần ta xao lãng cái mục đích nghiên cứu mà mới năm nao ta dự đoán là nó theo ta suốt đời.... hayz.... Đời đúng là khó đoán... 

Nhìn lại ta mới thấy, trước đây ta quá phụ thuộc vào cái gia đình của ta, ta hầu như chẳng phải lo gì hết. Bước ra khỏi nó, ta như hụt hẫng trước dòng đời bon chen, bởi thế mới thấy rõ ràng là sự lựa chọn mục đích sống của ta lúc đó, phụ thuộc rất nhiều vào hoàn cảnh của ta (vì hoàn cảnh ảnh hưởng tới suy nghĩ và tư tưởng mà!). Đến bây giờ, khi ta đã hoàn toàn làm chủ cuộc đời, ta hoàn toàn có thể tự khẳng định rằng mục đích cuối cùng mà ta lựa chọn là đúng.
Nhưng có mục đích sống là một chuyện, làm thế nào để đạt được nó lại là chuyện hoàn toàn khác, ta lại phải suy nghĩ rất nhiều, và rồi ta đã chọn cách kết hợp những thứ mà ta đã và đang có để thực hiện cái mục đích kia. Đến thời điểm này, ta đã tạo được cho ta một hướng đi, ta đang dần bước vào đúng lộ trình mà ta đã vạch ra cho cuộc đời ta . . .
Và bây giờ ta vẫn sẽ tiếp tục thực hiện nó. . .

24/8/10

Miếng ghép cuộc sống (3)

Cúng cô hồn
Tháng bảy, cô hồn đi đến đâu cũng được ăn uống no nê, chay mặn đủ cả.
Đến một nhà kia mâm cao cổ đầy sơn hào hải vị, quần áo nhà xe tiền vàng mã cao cấp. Cô hồn sung sướng nhào vô. Bỗng qủy sứ hiện lên xua đuổi: “Nhà quan lớn chỉ cúng cho cô hồn quan lớn!”

Nhang đèn
Trên bàn thờ. Đèn chê nhang:
- Cái gì mà lập lòe như ma trơi!
Nhang đáp:
- Tui lập lòe nhưng tui tự cháy, lại còn có hương thơm.
- Thơm thì tí cũng hết. Ta đây sáng cả ngày.
Vừa nói xong mất điện, đèn tắt. Bình bông trề môi:
- Sáng nhờ điện mà cũng bày đặt chảnh!

Vu lan
Từ sáng sớm anh chị đã rối rít chuẩn bị nhang đèn hoa trái lên cúng chúa cùng món tiền công đức khá lớn. Mẹ anh hỏi: Chiều mấy giờ về để mẹ nấu cơm?
- Mẹ đừng chờ. Tụi con ăn cơm chay nhà chùa đãi.
Xe chạy. Mẹ đứng đó tần ngần. Lễ Vu lan mà mẹ vẫn một mình cơm nước như mọi ngày.

Xá tội vong ân
Tháng 7, lễ Vu lan, mùa xá tội vong ân.
Trong những ngôi chùa lớn, luôn có đông người qua lại nhang đèn...
Tháng 7 mưa ngâu, mùa bão ở miền Bắc thì cũng là mùa mưa ở miền Nam..
Từ trong một ngôi chùa lớn, một chiếc xe hơi chạy ra, gặp vũng nước ở cửa chùa, bắn tung tóe lên quần áo một ông cụ bán vé số ngồi bên vệ đường.
- Mô Phật! - Ông già khẽ nói.
- Nam mô a di đà Phật! - Những thầy tu ở trong xe cũng nói...

16/8/10

Miếng ghép cuộc sống (2)

Phong bì
Trước những cuộc họp người ta thường phát phong bì, bên trong có ít thì vài chục nhiều thì vài trăm ngàn. Người nhận khi thì nhẹ nhàng cất vào túi xách, khi vội vàng nhét túi áo, lại có người hé ra xem, hớn hở hay thất vọng ra mặt… Nhưng có người moi hết tiền ra rồi vo lại vứt tọet xuống đất.
Dù nhàu nát nhưng phong bì không buồn vì nó đã làm tròn nhiệm vụ. Đôi khi nó còn thấy mình tử tế hơn nhiều người nhận tiền từ nó. 

Điếc
Ông lão nghễnh ngãng. Nói chuyện ai cũng như cãi nhau. Thích thì lão trả lời, không thích thì dù có nghe thấy lão vẫn hả với hử… làm mọi người phát mệt.
Một lần đến nhà người quen, thấy con chó lao ra sủa, lão nói “nhà giàu có khác, chó thức đêm canh trộm hay sao mà ban ngày ngáp lắm thế?!” Con chó nghe lão nói như quát, bèn lao đến đớp cho một phát.
Từ đó lão không còn nghễnh ngãng nhưng lại… ngọng!

Vết đau
Hồi yêu nhau. Có lần gọt trái cây cho nàng, anh bị đứt tay. Nàng mặt mày tái mét, ôm cả cánh tay anh hốt hoảng đòi đưa đi … bác sĩ!
Lấy nhau rồi. Một lần thấy tấm hình cưới sắp bị rớt, anh mang búa đinh ra sửa. Loay hoay sợ đụng bể kiếng, búa đập vào tay. Máu tóe ra. Anh xúyt xoa nhờ nàng lấy giùm bông băng, nàng bực bội: Sao anh vụng thế! Chồng với chả con!
Vết đứt tay ngày xưa giờ bỗng thấm đau, đau thấy 36 ông trời!

31/7/10

Tôi là một ENFJ...

 Nên đọc trước cái này, nếu không sẽ không hiểu chuyện gì đang xảy ra đóa... ^^

Hum bữa, lang thang trên đại-lộ-In-tẹc-net, bắt gặp bài viết bàn về những nhóm tính cách của con người trong cuộc sống. Chuyện chỉ có thế nếu mình lướt qua nó như hàng ngàn entry hay topic v.v... mà mình đã từng đọc qua (có khi hàng triệu rồi ấy chứ... ^^). Nhưng không hẳn thế, thấy cũng ngồ ngộ, để coi mình giống kiểu mẫu nào nhất trong 16 loại người trong thế gian....

Keke, nhà khoa học àh? Không phải! Nghệ sĩ áh? Không, mình chỉ lãng mạn chứ không lãng tử như mấy ngừ nghệ sĩ đâu...



"Người cho đi"? Là loại người gì ấy nhẩy??? Lúc nào cũng cho đi àh...!? Đọc cái đã....
Oh, sao giống mềnh thế này, càng đọc càng thấy có lý, nhưng giọng văn thì như là xem bói ấy...
Mình thấy vui vì biết được thêm chút ít về mình, lâu lâu lại có chút tự hào, tôi là một ENFJ.... ^^

Lại thấy sao bạn bè ngừ ta hum cóa những suy nghĩ như mềnh, giờ cũng có lời giải đáp, đơn giản vì bản chất con người ta không phải là người cho đi như mình,... Vui vui quá là vui! Có ai mà đang không tìm hiểu chính bản thân mình cơ chứ, cóa ai mà hông vui khi được hiểu hơn về bản thân mình đâu. Cảm giác cứ như là đứng ngoài cuộc mà nhìn vào ý, được nhìn lại chính mình, thật là vui...^^
Lại còn đem khoe lên stt yahoo nữa chứ, tôi la một ENFJ....! Nhưng rồi, chẳng nói với ai cả, đơn giản vì có nói cũng chẳng ai hiểu ENFJ là cái gì, lại phải mất công giải thích, hok chừng ngta còn chê xàm, hoặc lườm một cái rõ dài thì có mà cắt cụt cơn hứng àh... Tốt nhất hok nên nói ...keke. Để ai tò mò thì hỏi, phải khơi dậy khả năng tìm tòi học hỏi của mọi người chứ :))
Mà rồi cũng có ai hỏi đâu, chứng tỏ là người ta không quan tâm đến những thứ đó, chết vì may thật, chứ nếu mà mang ra kể thì.... ;)). Rõ ràng là mềnh may mắn khi không nói với ai chuyện này, rõ ràng là ta đã nắm bắt được tâm lý mọi người... hì hì... Ta tự hào ta wa di.... Proud of me....!

Entry này để tự sướng một chút, mong bà con cô bác chém nhẹ tay, hiện nay em đang cố gắng kiềm chế bản thân để tự tin đúng mức... Không quá mức.... ^^ . Dù sao thì cũng cảm ơn bà con đã đọc entry này, chúc các anh-chị-em-bạn bè-đồng nghiệp và người thân có một cuối tuần vui vẻ suôn sẻ nhá...



24/7/10

Một số thành quả của mình về flash...







Tặng cô em gái đa cảm....
Coi xong hok được chê đó nha...^^


Cái này thì thấy trên Việt Giải trí hay nên nhân bản nó ra ...^^

13/7/10

Miếng ghép cuộc sống

Đi thi
Nghe lời bạn rủ, nó đi thi hát.
Ngày thi, bạn nó bệnh. Một mình nó đến đó, nhìn mọi người diêm dúa với đủ màu sắc, phong cách. Nó tự hỏi: "Đây là cuộc thi hát hay là thi thời trang thế?".
Nắng oi bức, mồ hôi, bon chen, cạnh tranh trong khi những người bên trong kia thì chiễm chệ, cười nói như quên mất cả ngàn người đang đợi họ. Nhìn lên, nó thấy: "BAN TỔ CHỨC", nó cười khẩy: "Cuộc thi này không xứng đáng với mình!" rồi bỏ về!

Con gái
Nó thường tự hỏi: "Con gái là gì thế?". Và nó đi tìm câu trả lời
Nó lên mạng tìm hiểu về tâm lý, đọc sách báo để so sánh con gái với con trai.
Nó đọc báo thấy người chị 16 tuổi nuôi 4 đứa em. Nó lại thấy chị lao công đêm nào cũng quét dọn trước nhà nó, rồi chị gánh hàng rong mỗi sáng ở công ty. Nó cả nghĩ: "Con gái cũng giống con trai mà, có gì đâu mà yếu đuối?" và nó kết luận, con gái chẳng hơn gì đám con trai, chẳng có gì để phải xoắn.
Hôm đó, lớp nó tổng kết, nó thấy mấy đứa con gái mắt đỏ hoe. Tụi nó khóc, ôm lấy mình còn nói: "Có đổi số điện thoại thì cho hay nha". Nó hiểu ra rằng: "Àh, con gái là như thế!"

Điện thoại
Điện thoại nó hư, nó định tậu cái mới.
Hỏi bạn bè nên mua loại gì. Bạn bè nói nên mua loại chụp hình tốt.
Nó nói chị nó, chị nó bảo kiếm cái nghe nhạc hay hay cho chị nghe ké với.
Bản thân nó lại muốn có một máy cảm ứng, 3g để lên mạng cho đã...
Nó lác mắt trước những i-phone, black-berry to vật vã trong tay của dân chơi... Càng làm nó củng cố ý chí mua i-phone...
Bất giác nó nhận ra, mỗi lần nghe điện thoại là phải bật loa ngoài vì loa trong bị đứt, không nghe gọi được, dù vẫn nghe nhạc, quay phim, chụp hình và online bằng wifi tốt.

3/7/10

Một mình . . .



Có nhiều người đã hỏi mình: "Tại sao lại thích màu đen?", chợt giật mình tìm câu trả lời cho chính bản thân. Search Google mãi mới có được một câu trả lời nghe tàm tạm cho mình.
Không hẳn là màu đen có thể che giấu được những mảng tối trong con người mình, không hẳn là  như thế. Sau một ngày, đêm đến là khoảng thời gian chúng ta cảm thấy yên bình nhất, nhẹ nhàng nhất. Có phải chăng, khi mà mọi thanh âm của cuộc sống "cơm áo gạo tiền" tạm lắng xuống thì những tiếng nói từ trái tim khẽ khàng cất lên. 


Một mình trong khuya vắng, đối diện với chính lòng mình, có biết bao nỗi niềm cứ ào ạt đổ về, có cảm xúc tưởng chừng đã lãng quên bỗng sao tự dưng nối gót tìm lại... trong những giây phút thinh lặng quý giá, tâm hồn chợt xuyến xao khi bắt gặp khúc tình ca du dương, day dứt - "Một mình".

"Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên
Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên
Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
Đêm nay tôi lại một mình" 


Khi mang tâm sự thì hình như người ta luôn nhìn tất cả mọi vật bằng cảm xúc đang ngự trị trong lòng mình. Một cơn gió cũng có dáng có hình, hạt mưa cũng lồng vào chút thầm thì vu vơ. Cái khó khăn nhất của con người là phải quên những gì mình luôn mong nhớ. Càng gạt bỏ nỗi nhớ càng trào dâng, nhất là khi chỉ có mình với chính mình. Nó như một vết dao cứa lòng đau nhói...

Nhạc sĩ Thanh Tùng đã nói hộ S một tâm sự rất chân thành, rất hay gặp phải trong tình cảm qua ngôn ngữ trầm bổng của thanh âm. Không cầu kỳ, không nói gần nói xa, bản nhạc đã trực tiếp diễn đạt tâm trạng của người trong cuộc một cách cụ thể, từ cái cụ thể đã lay động biết bao trái tim đồng cảnh ngộ.

"Nhớ em vội vàng trong nắng trưa
Áo phơi trời đổ cơn mưa
Bâng khuâng khi con đang còn nhỏ
Tan ca bố có đón đưa

Nhớ em giọt mồ hôi tóc mai
Gió sương mòn cả hai vai
Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ
Nghiêng nghiêng bóng em gầy"




S cũng mang trong mình nỗi nhớ, mà khó khăn hơn đó lại là nỗi nhớ trong tình yêu. Tình yêu và nỗi nhớ luôn song hành như hình với bóng, nỗi nhớ ấy không phải là những gì xa xôi viễn vông, nó có thể chỉ là nụ cười, cái nheo mắt, dáng đi, tiếng cười... Nhân vật trữ tình cũng thế, nhớ về em với những hình ảnh rất đời thường nhưng cũng rất sâu sắc - đó là những hình ảnh vất vả, lo toan mà em lặng lẽ trải qua bao tháng ngày.

S đã xúc động khi được thả hồn vào khúc nhạc với giai điệu chầm chậm, réo rắt và từ từ nó chuyển đến người nghe chút tư lự, lắng nghẹn cùng hình ảnh "Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ. Nghiêng nghiêng bóng em gầy". Không hiểu sao khi giai điệu qua rồi mà bóng hình ấy cứ ẩn hiện mãi trong tâm trí, mình bắt gặp ở đấy một bóng dáng chung của biết bao người phụ nữ, của biết bao thân phận cả đời chỉ biết sống để cho, một bóng hình "nghiêng nghiêng" mờ nhạt nhưng làm nên điểm nhấn cho bức tranh cuộc đời...


"Vắng em còn lại tôi với tôi
Lá khô mùa này lại rơi
Thương em mênh mông chân trời lạ
Bơ vơ chốn xa xôi


Vắng em đời còn ai với ai
Ngất ngây men rượu say
Đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ
Cô đơn, cùng với tôi về..." 


Rồi những giây phút trào dâng cũng qua đi, rồi lại sẽ quay về với thực tại, Đêm tàn rồi ánh ban mai lại đến, quay quắt trong yêu thương lại nhường chỗ cho lo toan vất vả, nhớ nhung lại thay thế bởi những tất bật của cuộc sống. Song, từ sâu thẳm, những trái tim luôn hướng về nhau sẽ có ngày hội ngộ trong một nhịp đập chung rộn rã.

Sẽ có người lại hỏi, tại sao lại viết một entry chênh vênh thế này, có cái gì đó hơi kỳ cục, giống như là bài văn phân tích hơn là một entry. Không phải là tự dưng S lại viết blog về bài hát này đâu, bài hát này được S chọn để thi sắp tới nên muốn hòa chung tâm trạng của bài hát để trình bày được tốt thôi, đó cũng là tâm trạng của S mà, nên dễ dàng nhận ra lắm....^^

28/6/10

Tháng 6: Vũ khúc buồn...


Tháng sáu trời buồn,
Tháng sáu riêng anh, bầy chim sẻ hiên nhà bay mất
Như em như em…



Khúc mưa



Mưa sao buồn... buồn man mác, buồn của sự hoài niệm, nhẹ nhàng lắm, thanh thoát lắm ...
Những cơn mưa cũng có tính cách của riêng nó đó... dịu dàng, lãng mạn như mưa phùn, mạnh mẽ, dữ dội như mưa giông, cũng có lúc đỏng đảnh, nhí nhảnh của một đứa con gái như mưa rào v.v...

Oài, ngồi đó mà lo tơ tưởng, vác balo lên thôi...
Chúc mọi người may mắn với những kỳ thi...

23/6/10

Sad!

Bỗng dưng sao thấy buồn đến thế… Trong cuộc sống hàng ngày, nhiều khi có những nỗi buồn không tên, không lí do…..




Buồn ..Buồn thật nhiều….



Tủi thân..tủi thân lắm lắm…..



Trong tim bây giờ chỉ toàn những áng mây tối sẫm…khiến tâm hồn thấy ảm đạm…làm cho mình chẳng hề muốn khóc mà nước mắt cứ trực trào ra….



Mệt mỏi lắm rồi… buồn lắm rồi… Cả tủi thân và tức tưởi nữa….Xảy ra nhiều chuyện vậy…không buồn, không tủi sao được???



Sao bây giờ, mọi người hay sống giả tạo với nhau nhiều thế, họ có thể nói những điều không thật lòng và trái với việc họ làm…. khiến cho mình thấy mất lòng tin nơi mọi người, lúc nào cũng cảnh giác với tất cả …..không biết đâu là thật, đâu là giả…



Những lúc này… Cần lắm … một người thân bên cạnh để động viên, an ủi… Cần lắm một người hiểu, quan tâm và chia sẻ….Cần lắm một người sống thật lòng với mình không có một chút dối lừa và giả tạo….Cần lắm, cần lắm……



Nhưng không có đâu….không ai quan tâm, không ai chia sẻ…..không ai thật lòng cả… Họ vẫn sống như vậy…vì vốn dĩ đấy là bản chất của họ…. thật khó thay đổi…. Và vẫn như thế, một mình cảm nhận nỗi buồn, một mình đau nhói trong tim…



Thôi tự nhủ lòng “thôi đừng buồn, đừng đau làm gì”. Có ai ôm ấp mãi một nỗi đau như người ôm gai nhọn hoài rồi cũng tìm cách nhổ nó ra để khỏi phải tổn thương…. Chỉ là bỗng dưng thôi …. những phút bỗng dưng ấy để nghĩ lại những gì mình đã làm: Đúng hay Sai??? Nên hay không nên??? và những gì người khác làm với mình có đáng để quan tâm???… Vậy đấy, thôi thì sẽ hok than thở , sẽ hok suy nghĩ nữa…. Sẽ lại lao vào công việc và học hành để không có nhiều phút “bỗng dưng” ấy ...

8/6/10

Người yêu và bạn bè


Ng yu và bạn bè, bên nào quan trọng hơn? Đây là câu hỏi có rất nhiều hướng trả lời, tùy theo từng trường hợp, khía cạnh và quan niệm. ng yu là ng yu qua đường hay ng yu tiến tới hôn nhân? Bạn bè là bạn xã giao hay bạn tri kỷ?
Bạn bè là những người ta bắt đầu có từ tuổi ấu thơ, dù chưa đủ trưởng thành để hiểu [giá trị của tình bạn], nhưng cũng lờ mờ biết [khái niệm về một người bạn], một người luôn ở bên, giúp đỡ, quan tâm và chia sẻ buồn vui trong cuộc sống… Tháng ngày trôi đi, ta dần trưởng thành, có thêm nhiều người bạn khác nhau, nhưng ta không mất gì cả, vì những người bạn thật sự không bao giờ bỏ rơi ta, và ta cũng không dễ dàng đánh rơi họ.
Những tháng ngày trải qua cùng bạn bè sẽ là kỉ niệm đẹp, đi theo ta đến hết cuộc đời. Chúng ghi dấu lại một tuổi thơ trong sáng, đánh dấu những tháng năm học trò dại dột, ghi lại từng khoảng khắc sinh viên vô tư… Dù có thể cách xa về thời gian, không gian nhưng những tình bạn ấy vẫn mãi tồn tại trong trái tim mỗi người. Bạn bè là những người nói với ta những lời thật lòng nhất.
ng yu là người chúng ta bắt đầu có khi bước vào tuổi trưởng thành, những rung cảm, những niềm hạnh phúc, những sự cuồng nhiệt đam mê quên cả lối về. Có khi ta yêu đến độ ngốc nghếch, yêu mất hết lí trí, có khi ta chỉ biết mỗi người mình yêu mà thôi.
Khi yêu, hầu hết mọi người đều cảm thấy ở bên người mình yêu là hạnh phúc nhất, bạn bè trở nên không quan trọng nhiều nữa. Chỉ cần vài người bạn là quá đủ, có hay không cũng không sao. Không có người bạn này sẽ có người bạn khác, bạn mới quen cũng chẳng khác người bạn nhiều năm… vì đã có một ng yu ta luôn sát cánh bên ta.
Khi yêu, ta thấy không ai tốt bụng hơn người mình yêu. Lúc buồn, bạn bè dành cho ta lời khuyên, còn ng yu thì dỗ dành, ôm ấp, an ủi, che chở… thật ấm áp. Ta cảm thấy ng yu hiểu ta nhiều hơn bạn, ng yu nói những lời ngọt ngào, dịu dàng, cảm động chứ không cứng nhắc thô mộc như bạn bè. Khi yêu, tại những khoảng khắc nào đó, ta vô tình đánh đổi… Ta chỉ cần ng yu thôi.


Chợt một ngày,
ng yu ngọt ngào rời bỏ ta ra đi, lạnh lùng như chưa hề gắn bó. Chia tay, đau khổ, buồn rầu, chới với. Ta cần một bờ vai để tựa, cần một chiến hữu để giải sầu, cần một sự động viên, an ủi thì ta chẳng còn ai nữa. Lang thang trên những nẻo đường chỉ một mình dù trời nắng hay mưa, ấm hay lạnh, bạn bè đã không thể ở bên ngay khi ta cần họ nhất, vì chính ta đã lãng quên họ và khiến họ lãng quên mình một cách thật vô tình.
Chợt một ngày,
ng yu trở thành vợ hay chồng, ta viên mãn trong hạnh phúc. Nhưng những lúc cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, khi chén đũa đụng nhau, chẳng có ai bên cạnh giúp ta giải tỏa hay cho ta lời khuyên chân thành. Khi gặp khó khăn, bất trắc trong cuộc sống, công việc, bạn bè không thể ở bên giúp đỡ, san sẻ, ta càng đi xuống, tàn tạ…
Vậy có đáng không khi đánh đổi? Con người vẫn có thể có cả hai thứ quan trọng cùng lúc nếu biết khéo léo thu vén, nếu biết trân trọng, cả ng yu và bạn bè sẽ mãi mãi ở bên ta.
Có những người tầm nhìn hẹp, chỉ bó buộc trong các khuôn khổ họ tự đặt ra, họ ghen tuông cả với bạn của ng yu mình, rồi hành xử thiếu tế nhị, thiếu khôn khéo và biến mình trở nên nhỏ nhen, ích kỷ trong mắt người khác. Đó là một giải pháp kém thông minh.
Có một điều mà bất kì ai nào cũng nên biết đó là, người ta luôn yêu thương ng yu hơn bạn bè nhưng lại coi trọng bạn bè hơn ng yu. Không chỉ vì bạn bè đem đến cho họ sự vui thú trong cuộc sống mà còn giúp họ mở mang tầm nhìn, tháo gỡ khó khăn, giúp họ hoàn thiện chính gia đình mình. Nếu bạn cố gắng tách rời họ khỏi bạn bè thì cũng đã tự đẩy mình ra xa họ, vì bắt họ đứng giữa sự lựa chọn, một bên là bạn, một bên là ng yu.
Một giải pháp hiệu quả trong trường hợp này là kéo ng yu mình thân thiết với bạn bè, để hai bên có sự hòa đồng, thoải mái. Nhưng không nên dành quá nhiều thời gian cho bạn bè để khiến chồng, vợ, ng yu cảm thấy thiệt thòi. Ứng xử không khôn khéo, bạn sẽ tự đẩy mình kẹt giữa hai sự lựa chọn mà chọn bên nào cũng khó khăn.
Cuộc sống vốn trăm điều không dễ dàng lí giải và uốn nắn theo ý mình, chưa kể tính cách mỗi người khác nhau nên không đơn giản để dung hòa các mối quan hệ. Để làm được điều này cần sự hợp tác từ mọi phía. Có nhiều ng rất ít bạn bè, họ ngại giao lưu mở rộng quan hệ, nên khi có ng yu, họ chỉ muốn người ấy dành nhiều thời gian cho mình. Nhưng đừng bao giờ coi ng yu là vật sở hữu của riêng mình. Bởi mọi người sinh ra đều có đôi chân để đi, khối óc để làm chủ các sự lựa chọn. Và cuộc đời của bất cứ cũng chỉ thực sự hạnh phúc trọn vẹn khi có được cả bạn bè lẫn ng yu.

Tản mạn cảm xúc từ Áo hai dây  

7/6/10

Gió ngược chiều (biết ngược . . . mà cứ vượt!)



Anh ngược đường, ngược nắng để yêu em
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du vô định cánh chim trời….

Anh ngược thời gian, anh ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim từ bao giờ chai lặng
…anh đánh thức nỗi buồn….

Anh gợi khát khao xanh…
Bao điều anh đợi, sao chẳng nói cùng anh
Chợt sững lại… trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào nếu màu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em ?!?

Anh trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều nay anh biết - một mình anh….











Thế mà cũng đã có một buổi chiều "trong anh không em" như thế... Nhưng không phải quên em để chạy theo một cô nảo cô nào ở tận nơi đâu đâu. Anh quên em vì anh đã mất em. Đơn giản vì cuộc sống không cho phép em được ở bên anh mãi mãi, cuộc sống đã cướp mất em của anh hay đúng hơn là cướp đi tình yêu của em dành cho anh, như vậy cũng đủ làm tình yêu trong anh vụt tắt trong lạnh lẽo giống như cơn mưa chiều qua quật ngã anh vậy... 

Buồn!!! Buồn lắm em nhỉ? Anh không nhớ em, có lẽ em cũng buồn vì có lúc nào đó anh lại không nhớ đến em... Anh cũng buồn nữa, bấy lâu nay anh nghĩ anh là người lạc quan, yêu đời, cho đến hôm qua, mọi người bảo: "Sao mà buồn ghê thế? Anh mới biết tâm trạng đó được ngta định nghĩa là buồn. Trước giờ, anh vẫn thường như thế nhưng có bao giờ nghĩ đó là buồn đâu. 

Bệnh!!! Anh ít bệnh lắm, chắc là tại trước tới giờ anh vui vẻ, lạc quan, yêu đời (hay cứ tưởng mình vui vẻ, lạc quan, yêu đời ^^) nên ít bệnh! Anh nghe các nhà khoa học hay bảo nhau thế, chứ anh chẳng biết gì đâu... ^^ Vậy mà cơn mưa chiều qua quật ngã anh vậy, anh sốt, anh ho ... Chắc có lẽ tâm trạng không được tốt,... haizzZZ...

Anh thường tự nhủ, sẽ không quen ai, và từ đó anh quen cái blog này, bao nhiêu chuyện vui buồn anh đều chia sẻ với blog, bao nhiêu cảm xúc anh đều kể cho blog nghe, đến khi anh và em quen nhau, anh đã bỏ rơi blog (anh vô tình hay ngoại tình nhỉ?), anh thực sự quên blog, chuyện gì anh cũng kể cùng em, vui với em, rồi đến một ngày em bỏ anh giống như anh đã từng bỏ blog vậy! Cho đến khi anh chợt nhận ra, anh đã thực sự mất em, anh quay trở lại blog thân thương ngày nào, blog chung thủy, không hề phản bội, không hề giả dối giống như những gì mà anh đã làm với blog, blog cao thượng quá!

Bấy lâu nay anh đã quên những thói quen giản dị ngày nào, chạy theo những xa hoa thực dụng, 
để bây giờ lại tập những thói quen đó để dần quên những thứ xa hoa kia, có phải anh vừa làm một điều gì đó [vô nghĩa] không em?

Chỉ là cơn gió nhẹ thoảng qua trong đời ta mà sao lòng ta như vừa có cơn bão đi qua. Tất cả những gì vừa xảy ra thật quá bất ngờ, quá phũ phàng ngoài sức tưởng tượng của anh, có lẽ là anh yêu em mất rồi...

Giờ đây ngồi với blog, lòng chỉ muốn nói, blog ơi, hãy tha thứ cho anh, thật lòng anh xin lỗi... Ký ức trong anh bây giờ là chỉ có blog thôi... bởi vì tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ, giấc mơ đẹp mà thôi, có lẽ đó chỉ là ngoại tình tư tưởng mà thôi, bởi vì...


Người yêu anh là ... Forum teen Trà Nóc....


Bài đăng ngẫu nhiên