18/11/11

Đêm Bạc Liêu

Chủ yếu là đi chơi thôi, tiện thể gặp và truyền đạt với một bạn cộng tác viên ở Bạc Liêu. Thế rồi lớ quớ thế nào, cứ như là câu chuyện ngắn vậy, đủ thứ tình tiết, đủ chuyện xảy ra với mình. Thôi thì không có tài năng viết truyện, đành làm dưới dạng phóng sự ảnh, mọi người xem đỡ và bình luận nhé...

 Bon bon đi Bạc Liêu chơi nào... Hôm nay ta thử đi đường Nam Sông Hậu xem thế nào.

Cái chỗ mà chụp tấm hình này, ta đã đi khỏi Cần Thơ thân yêu được 18km, hic. Ta cứ tưởng nó ngắn hơn 94km so với đường kia, ai dè... Thôi thì đi thì đi cho biết... Và mọi chuyện bắt đầu từ quyết định này.

Đường êm thật, ít xe nữa, 80km/h mà cứ như đi xe lu ấy...
Vừa chạy, ta cứ vừa suy nghĩ những gì ta nói tối qua, ta thấy mình sai quá, ta hối hận.
Nhớ em nhiều lắm, ai-đó ơi!

Con đường này, hình như cầu nào cũng như cầu nào thì phải, nhìn tựa tựa nhau...
Ước gì lúc này có ai đó ôm mình thật chặt từ phía sau, ta nhớ...

Xuất phát lúc 3h30, tới giờ đã 5h30, trời nhá nhem tối rùi.... 
Nhìn tấm này, ta lại nhớ cảnh những lần đi Long Xuyên.... ta lại nhớ... và ta nhớ...

Đường cũng tối dần, lại không có đèn đường nữa chứ, ôi...!!!

Và cái gì đến cũng đến, ta đi đêm, ko dám chạy nhanh, chỉ chạy 70km/h thôi :-s

Đường êm ái ghê, ko 1 bóng xe, bóng nhà, ko cả 1 cái ổ của con gà mới đẻ... Đùng 1 cái gặp cái cua mà chẳng khác nào kim đồng hồ lúc 1h áh. Hic, ôm luôn vào đống củi bên đường, dân chạy ra quá trùi... Mình nổi tiếng rồi... Nhưng trong cái rủi có cái may, nhờ đó có người hỏi đường và phát hiện ra đi nhầm đường nãy giờ, hic hic. Quay lại chừng mừi mấy km mà trong xe gần hết xăng (ý là đổ đầy bình lúc đi rùi đó nha)

Cây cầu này ngay chỗ mình đi nhầm lúc nãy nè, phải chạy qua cầu thì ko đi, lại chạy cái đường kia, may mà té xe ko bị gì, chỉ có điều cái xe bị rách pô, kêu tạch tạch khó chịu.

Tới thành phố rồi, ôi may quá, kim xăng chỉ xuống dưới vạch đỏ 1 khúc nãy giờ, có chỗ đổ xăng rồi...

Hứng lên làm 1 tấm bokeh, keke. Dưới chân cầu Kim Sơn ở Bạc Liêu đó mọi người ơi...

Vào khu chơi game của Vinatex, toàn con nít. Haiz đi ra thôi, ta già rồi...

Chộp 1 tấm ở mặt tiền nhé, lâu lắm rồi mới trở lại nơi đây, bây giờ chỗ này xây dựng hoàn chỉnh rồi...

Xong việc rồi, đi long nhong chụp hình, trong 1 xóm nhỏ nè...

1 mái chùa bên hông đường giao thông trong xóm... 
Đêm vắng, càng làm tôn thêm vẻ tĩnh mịch và tôn nghiêm nơi cửa Phật

Ai ở Bạc Liêu đoán thử tấm này chụp ở đâu đi :)

Từ cầu Kim Sơn nhìn qua cầu mới nè...
(cũng chẳng để ý cầu mới đó tên là gì :D)

Còn đây là từ cây cầu mới đó, nhìn cùng hướng với tấm trên... 
Một Bạc Liêu về đêm yên bình và thơ mộng nữa!

Ngon chưa, đứng giữa cầu gây chú ý rồi chộp tấm hình xong chạy vào... :))
Cầu ít xe, với lại cũng 10h30 đêm rồi...

Trong khu hành chính của tỉnh đây, cả Bạc Liêu chắc thấy được khu này mới mẻ và hiện đại nhất :D

Đi biển chơi nào, đang ở Nhà Mát (cách Bạc Liêu 7km)
Ngồi trên cái bờ kè này hóng gió có khi ngủ quên lúc nào ko hay.... :))
Ngắm cảnh này ta lại nhớ, nhớ một người ở nơi rất xa, người ơi...!!

Đứng ngoài bờ kè biển nhìn vào cứ như là một thành phố thu nhỏ ấy...
Lúc đang lấy ảnh tấm này, tự dưng cơn gió nào đó, ập vào, làm ta lạnh, lòng ta trào lên một nỗi nhớ, một giọt nước mắt... Có lẽ ta quá nhạy cảm rồi :((

Nằm ngửa trên bờ kè, giương máy lên chụp bầu trời, đêm nay có trăng và cả mây nữa...
Đàn sao con hôm nay được mẹ mây ôm ấp cả rồi, chúng nó chui rúc vào mây, chỉ có ta đây lạnh lẽo trong gió biển ào ạt, ta nhớ... lại là nỗi nhớ đó...

Đi về ngang cây cầu này, ghé sang thắp nén nhang cho Quan âm Phật đài...
Ta đã cầu cho ai đó ở nơi xa vẫn bình yên, vẫn nhớ về ta và sớm về bên ta...
Ta còn chúc cho công việc, gia đình và cả tình yêu của ta nữa...

Đứng trên cầu, chụp hướng vào đất liền, làng chài Bạc Liêu về đêm nó vậy đấy, rất đẹp và cả lung linh nữa!

Quan thế âm Phật đài, có lẽ bà khá là linh nên thấy dù đã quá nửa đêm nhưng mọi người vẫn đến xì sụp khấn vái... Ta ko mê tín nhưng cũng mua 1 bộ lễ vật dâng bà, mong là bà phù hộ cho con và muôn dân ấm no hạnh phúc...

Hết rồi, bộ ảnh ngắn thôi, vì sau đó tập trung chạy xe nên không có thêm tấm nào nữa hết, 2h về đến nhà, mệt rã rời. Sáng ra, bắt xe đi Quận 2 giao hàng, 2h chiều về lại tới Cần Thơ. Thoải mái một bữa đến hôm sau đi tiếp Long Mỹ - Hậu Giang, rồi ghé ngang Kinh Cùng, vòng xuống Kế Sách - Sóc Trăng lại về. Giờ thì chuẩn bị đi Rạch Giá - Kiên Giang tiếp, hic. Hi vọng mọi người có nhiều cảm xúc vui khi xem... 

30/10/11

Viết cho người xa xứ

Một tuần rồi nhỉ. thứ 2 ngta lên máy bay thì hôm nay đã là Chủ nhật rồi. Ấy thế mà ta cứ tưởng là dài lắm, là xa lắm. 
Nhớ lắm em biết không? Em vô tư thật ấy, đi chơi suốt ngày chẳng có bao giờ online với anh. Anh xin em địa chỉ, năn nỉ mãi mới cho. Và anh đã chụp được hình khu nhà ở đó rồi nè...





Chắc là nhận ra chứ hả :)
Thời tiết bên đó chắc lạnh hơn ở nhà một chút nhỉ, có dễ chịu không em? Em còn ho đó, không biết là ở đó thì mua thuốc ở đâu nhỉ? Nhớ giữ ấm cổ đó nha, anh mà biết em mở quạt hay bật điều hòa lạnh ngắc rồi để thế ngủ là anh giận đó. Lạ chỗ thì có ngủ ngon không em? Rồi ăn uống nữa, có hợp vị không zậy cà? Không biết có còn khóc nữa không nhỉ? Chắc là nhớ nhà lắm? Đừng lo gì nha, mọi thứ vẫn bình yên, anh có hỏi mẹ rồi nên mới dám nói với em đó :D
Ối, đừng giận, là em gái em nói chuyện với anh trước mà, anh chỉ hỏi thăm thôi, có làm gì đâu, hihi. Em biết hok, mỗi buổi tối và mỗi buổi sáng anh đều online cả buổi để đợi em onl đó, mà toàn là thấy "Đang dùng di động" không àh, buồn. Chừng nào mua laptop zậy, hic hic. Anh đợi lâu quá ùi nè! Cả điện thoại nữa, em mua điện thoại nhanh nhanh đi, anh mún nhắn tin với em lắm óh.
Nhớ hôm đi rút hồ sơ trên trường, lúc đi và lúc về, anh được ngồi đúng 2 ghế số 17 và 18, đặc biệt hơn là kế bên chẳng có ai ngồi cùng. Em còn nhớ chứ, đó là hàng ghế anh và em ngồi bữa cuối trước khi em đi đó :)
Mọi thứ cứ hiện lại y hệt như bữa đó, haiz, trớ trêu thật. Anh đi đâu mà lòng cũng trĩu nặng một nỗi nhớ...
Quay qua quay lại thì cũng chỉ là một nỗi nhớ, nhớ quay quắt :((
Hãy yên tâm em nhé, anh sẽ đợi ngày em về, như lời anh hứa, anh sẽ không xa em đâu.... :x
Em phải về với anh đó nghe chưa, em đã hứa là sẽ giúp anh thực hiện lời hứa mà. :)

Online mà hok thấy, lại nhớ, lại viết xàm...!!!

25/10/11

Long Mỹ - Hậu Giang, nhật ký một chuyến đi

Share hình cái đã, mai tính tiếp, giờ thì đi ngủ.
Mấy bữa nay đi long nhong nhiều quá, đuối sức. Định thức đợi vợ đi học zìa online chat mà thức hết nổi, hic. Rối loạn hoạt động hết roài.... Nói nhiều quá! Chuyển sang im lặng và cảm nhận nào...


Cổng chào của thị trấn Long Mỹ là đây

Chào thế thôi, chứ muốn đến được đó phải đi chừng chục km nữa :))

Cầu gì không biết nữa, chỉ biết là cầu betong ;))

Cổng trường THPT Long Mỹ, điểm đến nhé!

Đi zìa, lọ mọ chụp được tấm này ngay ngã ba sông... :)

Và con đường khá là rộng (có lẽ là vì ít xe... :D)

Ấn tượng đầu tiên của ta về Long Mỹ là đây, giờ mới có cơ hội quay lại chụp

Đường này cũng thế nữa nè, xe chỉ lác đác mặc dù là 1h trưa

Qua cái cầu betong hồi nãy, nhưng lần này chụp bên kia cầu :)

24/10/11

Nhật ký kẻ xa người yêu

Đêm chủ nhật, ngồi nhấp nhổm cái điện thoại, chừng nửa tiếng hay 15p gì đó là lại có 1 cái tin nhắn, chụp lấy như vô thức, đọc lần lướt rồi tý toáy nhắn tin trả lời. Nó cứ làm như thời ai đó giành lấy của nó vậy, thiệt là...! Ấy mà cũng có lý, tuy là chẳng có ai giành nhưng thực ra là có đấy, chính xác là nó tham gia một cuộc đua. Cuộc đua không ngang sức giữa nó và thời gian. Nó cố gắng tranh thủ thời gian trong tuyệt vọng. Thời gian vốn chậm rãi. Vậy mà nó đang phải giành giựt từng ít một với cái sự chậm rãi đó. 10h đêm là người ta lên xe rồi, 5h sáng là lên máy bay, bắt đầu cuộc hành trình ở nơi xa, rất xa và không hẹn ngày về với nó. Người yêu của nó đi du học!
Rồi cái gì tới cũng phải tới, sự thật vẫn là sự thật. Người ta đi rồi đó! Suốt đêm qua nó không ngủ, cứ ôm cái điện thoại đợi trong vô vọng. "Em đi nha anh!", nó khóc như mưa. Nó không yếu đuối, những nghĩ đến cái cảnh 7 - 8 năm ròng xa người mình yêu, không phải ai cũng dễ cầm lòng, nhất là người nhạy cảm như nó. Những cuộc gọi sau cùng, những tin nhắn vội vã chẳng làm thời gian dài ra được. Rồi nó thất thểu, buồn não bước ra khỏi giường, bắt đầu ngày mới với một đêm mất ngủ.
Đâu chỉ có 1 đêm, cả tuần nay nó đều không ngủ được, nhắm mắt lại là nó lại nghĩ đến chuyện đó, lại nghĩ đến xa cách, chia ly. Nó sợ khi nhắm mắt thì người nó yêu sẽ biến mất khi mở mắt ra trở lại. Nó sợ nhắm mắt thì thời gian sẽ trôi nhanh hơn. Và tại sao phải nhắm mắt khi nó không có nhiều thời gian nữa để ngắm nhìn người yêu của nó bằng xương bằng thịt trước khi người ta đi xa. Dẫu cho mọi sự trấn an từ người ta, mọi an ủi được người ta sử dụng để xoa dịu tâm hồn thì nó vẫn không nguôi được. Nó đã từng khóc trước mặt người ta, nó giận nó quá yếu đuối, quá nhạy cảm.

Cho đến bây giờ nó vẫn chưa hết bàng hoàng với những gì đã xảy ra, vẫn chưa chấp nhận sự thật là người yêu của nó đã đi rồi. Vẫn thói quen cầm điện thoại nhắn một cái tin trước khi ra khỏi giường mặc dù mới trước đó một lúc nó đã gọi điện cho người ta trước khi lên máy bay. Nhưng nỗi nhớ và cả những cảm giác mà mới hôm trước nóng hổi đến giờ vẫn còn đó. Lúc nào nó cũng nghĩ "không biết giờ này người ta đang làm gì nhỉ" và khi sực tỉnh cơn mộng mị, nó lại chực khóc. Có lẽ giờ này vợ nó đang ngồi trên máy bay hay trong phòng chờ transit, đang nhớ mẹ, gia đình và cả nó nữa, và đang khóc. Em yêu ơi, cố lên, mạnh mẽ lên, đường còn dài mà, tự tin lên em nhé.
Đi học, nó chẳng có tý tâm trạng nào để viết bài hay chú ý lắng nghe. Nó ghét những gì xung quanh nó, nó muốn được yên tĩnh, mặc dù yên tĩnh rồi thì nỗi nhớ lại trào lên! Được nghỉ sớm, nó bước ra phòng với những bước chân vô định, đi bước dài bước ngắn, bước cao bước thấp. Chẳng muốn về nhà tý nào, về nhà lại ngồi một mình, lại nhớ. Mà cũng chẳng muốn đi đâu, đi đâu cũng có tâm trạng đâu mà đi, thôi thì về vậy. Nó cố chạy xe thật chậm rãi, càng lâu về tới nhà càng tốt, mà rồi cũng tới. Về nhà cũng là bữa cơm trưa, ăn bữa cơm với mẹ, nó lại xách xe đi. Nó không dám ngồi một mình vì điều đó đồng nghĩa với nỗi nhớ và khóc.
Đi Hậu Giang, chưa bao giờ mà nó buồn đến vậy. Đi một mình, nó chạy rất chậm, phần vì công an, phần vì chẳng có tâm trạng để chú ý xe cộ thì tốt nhất là nên chạy chậm. Chạy chậm thế rồi mà nước mắt vẫn cứ chảy, có lẽ nó lại khóc, lại nhớ, lại cô đơn. 3 ngày, chỉ cách đó 3 ngày thôi, người yêu còn ngồi sau lưng vòng tay ôm chặt và áp mặt vào lưng nó nói lời yêu thương, hứa hẹn ngày về, giờ thì người ta đã cách xa đến nửa vòng Trái đất. Đi về rồi, lại vẫn xách xe đi lòng vòng cho vơi nỗi nhớ, rồi đi học. Nó đã tâm sự với ông thầy dạy tiếng Anh của nó, nó cần một sự an ủi từ một người xa xứ, nhưng nó vẫn nhớ, nhớ nhiều lắm. 
Học về rồi, qua sửa máy tính và hướng dẫn khách hàng sử dụng, nó cứ đơ cái mặt ra, nặn không nổi một nụ cười, cứ ngang ngang mà nói. Về đến nhà, húp hết tô canh mẹ để phần xong nó bật máy tính, nhắn với người yêu một câu, hi vọng sẽ có hồi đáp, nhưng vô vọng. Nó tắt máy đi ngủ, chẳng có tinh thần đâu mà học với hành. Một buổi tối giống như những buổi tối khác thôi mà sao nó thấy sự cô đơn và hiu quạnh thì tỷ lệ thuận với khoảng cách của nó với người yêu. Một buổi tối ngập tràn những nỗi nhớ.

Lên giường rồi nó vẫn không chợp mắt được, không biết giờ này người ta đang làm gì trên máy bay nhỉ, người ta có còn khóc nữa không? Ngồi trên máy bay, không có việc gì để làm, chắc sẽ là khoảng thời gian khủng khiếp của người ta về nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương và cả người yêu là nó nữa. Nó nghĩ thế rồi ngồi dậy bật máy tính và viết entry này, hi vọng người ta đến nơi sẽ đọc, sẽ comment bên dưới. Nó không có cách nào khác để gửi nỗi nhớ, chỉ có cách này thôi. Và hiện giờ, viết xong rồi, nó vẫn đang rất nhớ... và chực khóc...

Ps: Mọi khi viết xong một entry thì tâm trạng thanh thản, thoải mái ra. Vậy mà hôm nay, viết xong chẳng thấy thoải mái tý nào, chỉ thấy chực trào nước mắt, ta đi khóc đây.... :((

28/9/11

Tự kỷ

Chiều cuối tháng 9, trời cũng có vẻ lành lạnh nhỉ, dường như trong gió có lẫn cả hơi nước hay sao ấy. Chẳng như mọi ngày, mặt trời cứ nhằm thẳng mặt mình mà chiếu như kiểu sao chiếu hạn ý, chói mắt chết được. Ơ kìa! Mưa. Từ dạo trung thu tới giờ không có lấy một giọt mưa. Mọi năm giờ này là mưa tầm tã, mưa dai dẳng, mưa dấm da dấm dứt. Thế mà năm nay chỉ có mưa, lại mưa phùn nữa chứ, như thể mùa xuân đến vậy.

Từng giọt mưa li ti rớt lên tay, lên mặt, lên tóc, chảy dài trên má, trên mặt đồng hồ xe máy. Thích thật, cảm giác nước cứ bám lên từ sợi lông mà không chạm đến da. Lành lạnh thế này, chạy xe ngoài đường mát phải biết. Lại đang sẵn nực nội trong người nữa chứ. Có tý gió thoáng qua, mát rười rượi, đến nỗi thấy lạnh luôn chứ không phải là mát nữa. Rùng mình một cái, thèm lắm một ai đó ngồi sau lưng ôm mình lúc này nhỉ. Ước gì có ấy bên cạnh. Lại buồn nữa rồi :(

Sao cứ mỗi lần nói về mưa là lại thêm một lần lịch sử ghi nhận ta trong tâm trạng buồn nhỉ? Thôi thì nói chuyện khác. Nước ngập nè, nói chuyện nước ngập đi! Ừh thì đang mưa, tiện cũng ghé ngang công ty của bà chị thăm dò vài mẫu giá. Cơ mà cái lộ 19 cứ hễ nước lên là ngập đường, giữa đường thi thoảng lại có vài cái lỗ cứ sủi bọt lên để hút nước vào, mà chẳng thấy bao giờ nó đầy cả, cứ như nó hút vào một cái địa ngục không đáy nào ý, chẳng hiểu nổi. Mình mà là dân sống ở đây, kiểu gì cũng ra ngồi chồm hổm giữa đường mà ngoáy xem cái lỗ nó sâu bao nhiêu mà hút lắm nước thế :)).
Ào một cái! Nước văng tung tóe. Cái xe tải khốn nạn thật! Ướt hết mình ùi, haiz. Mà ta cũng dại, chỗ nước văng lại chường cái mặt ra đứng đó. Mấy người đi xe máy cứ rón rén chạy chậm rãi để nước khỏi bắn lên chân, còn đi xe đạp thì không dám đưa chân xuống nửa vòng đạp bên dưới. Nhìn họ đến buồn cười. Nhưng lại có mấy cậu nhóc choai choai thì phóng xe chả cần kiêng cữ gì cả, ướt cứ ướt. Chỉ tội mấy người đi kế bên chạy khúm núm nãy giờ cho khỏi ướt, giờ thì cũng như ai, bó tay.
Rồi mấy đứa con nít nữa chứ. Ôi trời ơi! Cái thứ nước cống ngập lên này mà tụi nó lấy làm thích lắm. Lấy chiếc xe đạp con con cứ ủn ủn cho nước cuốn thành màng bên dưới bánh xe để ngắm. Lại một đám con nít khác, ướt nhẹp tèm lem chạy long nhong dưới trời mưa nước ngập mà giỡn, làm ta cũng thèm được vô tư như tụi nó. Sặc! Nó làm gì thế? Nước này đủ cao để nó bơi chắc? Đứa con gái cứ thế nằm ra chỗ nước ngập sát mép đường mà quẫy chân đạp tay như thế đang tập bơi ý. Ôi mẹ ơi! Lạnh chết được, rúm hết cả mình rồi đây này. Mấy người ngồi uống nước bên cái quán đối diện cũng nhìn thấy. Lắc đầu cười trừ, bó tay, đúng là trẻ con thì vô tư thật.

Lại xách xe đi, xong cuốc điện thoại thì mới hay bà chị đi uống nước, thế mà chú lính kia phán với ta là ra ngoài lát zìa, thiệt là lừa tình quá. Lại long nhong, lại mưa, lại nước ngập, nhưng mà có cái đám lu bu gì đằng trước thế kia? Lại còn kẹt xe nữa. Àh! Lúc nãy ta đi ngang ngã tư này thấy đèn đỏ tắt ngóm, nghĩ thể nào cũng có kẹt xe, thế mà lơ đãng lại không tránh chỗ này, dính vào đám kẹt xe lớn này mệt thật. Cái ngã tư lớn nhất thành phố nên kẹt xe toàn xe lớn mới khổ. Nhích từng chút một, gần thoát khỏi cái đám này rồi mới thấy công an ló mặt ra. Mấy anh thiêng thật, dân chửi mãi cũng phải lòi ra để thông xe, tiếc là ta thoát ra rồi nên cũng không có diễm phúc được mấy anh chỉ cái gậy vào mà quơ quơ ra hiệu.
Thoát khỏi đám kẹt xe, chạy lần lần thì cũng về tới nhà. Thay đồ, tắm rửa xong xuôi thì trời cũng tối hẳn. Nhớ vợ quá đi mất, phải chi giờ này có ai đó đang đứng bếp để mình ôm từ phía sau nhỉ. Bếp đang tối thui, bật đèn lên, tự dưng thấy cô đơn và trống trải quá.

13/9/11

Làm lại từ đầu

- Buồn quá! Chán quá đi mất...! Chán như con gián! 
- Này, tuổi trẻ, tuổi năng động và đầy sức sống, hà cớ gì phải than chán? 
Câu chuyện của ta sao lúc nào cũng bắt đầu với chán nản thế nhỉ? Vẫn biết, tuổi trẻ năng động, đầy nhiệt huyết và niềm tin mà lúc nào cũng chán nản là không nên nhưng quả thực lúc này, suy nghĩ cứ rối tung lên cả, hic.
Bây giờ mọi thứ đều phải làm lại, làm từ con số 0, nhưng nhất định ta sẽ không bỏ cuộc. Ta vẫn còn tư duy, ta vẫn còn những thứ cần thiết để làm lại từ đầu, ta ơi đừng nản chí, vì ta vẫn còn niềm tin mà.
“Thất bại” thường gợi cho con người nỗi sợ hãi, chán nản. Những đứa trẻ không biết đến khái niệm này nên chúng thoải mái, tự do học hỏi, khám phá cuộc sống. Khi với thử một vật hấp dẫn ở trên cao mà không được, chúng không cho đó là thất bại, chúng không chán nản mà sẽ bắc ghế cho mình cao hơn để có thể với được đồ vật đó. Bản thân ta còn chưa với tới được thành công thì tại sao lại phải chịu thất bại.
Có ai đó nói "Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không hề vơi bớt sự nhiệt tình", ta cũng nghĩ, đến Seven-Up đã thất bại đến 6 lần, lần thứ 7 mới thành công thì tại sao ta, một người còn trẻ, còn niềm tin và chỉ mới có 1 lần thất bại mà đã bỏ cuộc. Và quan trọng nhất là TA-LÀ-NGƯỜI-CÓ-BẢN-LĨNH, chẳng có lý do gì để bỏ cuộc cả.
Vậy thì ta ơi, tại sao lại bỏ cuộc, ngại gì nào? Ngại tiền àh, đi vay, đi mượn, ta đã nói là ta làm được, đã làm được là sẽ có tiền trả, ngại gì chứ. Ngại thời gian àh, làm ngày không nổi thì ta đổi qua làm đêm, nếu đã ngại thì tại sao lúc đầu lại kinh doanh.
Lại nói đến chuyện thời gian, chọn con đường kinh doanh này bởi vì nó không đốt thời gian của ta quá nhiều. Ta vẫn có thể học hành, vẫn có thể tham gia hoạt động này kia. Thử hỏi có bao nhiêu công việc làm thêm đáp ứng được nhu cầu thời gian không cố định? Ta đã kinh doanh là ta chủ động tất cả, chủ động thời gian, chủ động tiền bạc, chủ động tinh thần. Vậy mà giờ lại lấy thời gian ra làm lý do, vớ vẩn.
Khi bước vào con đường kinh doanh, chúng ta phải học cách chung sống với thất bại:
Mỗi lần ngã là một lần bớt dại
Ai nên khôn chẳng dại một đôi lần.
Hãy coi “thất bại” chỉ là một bước sẩy chân trên con đường đời. Ta sẽ không vì một bước xảy chân mà dừng lại giữa đường không đi tiếp, nên cũng không thể vì sợ một vài lần thất bại mà không dám làm tiếp. Hãy đối mặt với hậu quả của thất bại ở cả hai mặt bên ngoài (Những gì xảy ra trong thế giới xung quanh) và bên trong (Những suy nghĩ về bản thân và những nguyên nhân dẫn đến sự thất bại). Hậu quả bên ngoài thật ra còn không tai hại bằng hậu quả bên trong: nói khiến ta lo lắng, nặng nề, lo sợ không dám làm việc, phấn đấu nữa. Không làm gì, ta sẽ không thất bại, nhưng cũng có nghĩa là ta không hề có cơ hội thành công và đạt được những ước mơ của mình.
Đã bước ra làm kinh doanh là chấp nhận, thương trường là chiến trường, ta cứ mãi ngồi ở nhà thì sẽ làm được gì cho cuộc đời đây? "Thuyền chỉ đậu ở cảng là an toàn, nhưng mấy ai cần con thuyền như thế để làm gì". Ta là kẻ ghét sự phụ thuộc, gói gọn trong 1 cái gì đó là sự khó chịu đối với ta, bởi thế, phải vùng lên, thay đổi tư duy và cả cách nghĩ nữa, để thấy cuộc sống ý nghĩa hơn chứ.
Mà trước hết cứ suy nghĩ những khó khăn trước mắt đơn giản hơn một tý đi nào, ta sẽ vượt qua thôi khi mọi thứ được giải quyết... Ta ơi, cố lên.....!


3/9/11

Gửi vợ tương lai

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, cơn giận tối qua.
Chẳng biết phải làm gì, cơn giận tối qua
Chẳng biết làm gì để qua đi, cơn giận tối qua
Và chẳng biết nó hết khi nào, cơn giận tối qua.

Không giận thì thôi, lòng phấn khởi rạng ngời, chẳng phải lo, phải nghĩ, chỉ biết yêu, chỉ biết thương và cảm thấy hạnh phúc vây quanh ta. Đã giận rồi, công việc mở sẵn chỉ chờ làm, cũng chẳng buồn làm, hứng thú đâu mà làm, tâm trạng nặng nề, giống như đám mây đen kéo nặng nước trong đầu vậy. Anh cũng vậy, em cũng vậy, nhưng chẳng ai muốn vậy, anh muốn qua thật nhanh cảm giác đó để chạy đến ôm em, và anh biết em cũng chẳng vui vẻ gì với cảm giác đó, cũng muốn qua thật nhanh để tìm lại yêu thương.
2/9 - Ngày độc lập, mọi người đều nghỉ. Riêng chỉ có anh là còn tất bật, công việc bộn bề. Những công việc không tên, không lương nhưng anh biết nó giúp cho ngày mai của anh hoàn thiện hơn. Những công việc của ngày thường tạm lắng, chỉ có những công việc bên trong suy nghĩ thì bấy lâu chưa rảnh để giải quyết, nay ngồi lục lọi cái đống suy nghĩ cất trong góc khuất bấy lâu ra, lộn lại cho đúng bề, xếp theo thứ tự cái bé trước, cái lớn sau. Rồi lại có những cái đã nghĩ ra rồi, cái khác còn bí kế, xếp qua 2 bên. Cái nào ko cần quan tâm nữa thì cho vào recycle bin chuẩn bị thanh lý, còn những cái chưa tìm ra cách giải quyết phải ghi lại đó, để sau này có bữa rảnh thì lại ngồi nghĩ tiếp. Mà bởi thế nên chúng cứ lởn vởn trong đầu không sao dứt ra được, và kèm theo đó là cảm giác rất mệt mỏi, mặc dù tay chân chẳng làm gì. Đặc thù của những công việc thiên về tư duy và suy nghĩ luôn là thế.
Có ai đó nói, làm việc tay chân không mệt bằng làm việc đầu óc, đến bây giờ anh mới hiểu hết nghĩa của câu đó, và hiểu rất rõ, bởi anh đã từng trải qua chúng. Làm việc tay chân, có mệt thì ngồi nghỉ một tý là hết mệt, là thoải mái và sảng khoái ngay. Còn làm việc đầu óc, thì chỉ khi nào giải quyết hết vấn đề mới hi vọng nó không làm phiền mình nữa, còn không cứ luẩn quẩn mãi, chẳng tập trung được thứ gì khác. Cái trước thì ai cũng hiểu, đơn giản vì ai cũng đã từng làm việc tay chân, mệt mỏi thế nào, ai cũng rõ. Nhưng cái sau thì chỉ những người phải ôm nỗi lo mới hiểu, nỗi lo sống còn của bản thân, nỗi băn khoăn của cả một tập thể, và phải chịu trách nhiệm trước cuộc đời.
Khi chưa bước ra đời, mọi thứ còn đơn giản lắm, quá đơn giản để có thể vượt qua. Chuyện học hành, chỉ cần học thuộc bài là có thể đậu, chỉ cần chăm chỉ làm bài tập theo một vài cái khuôn nhất định là biết cách giải để tự tin bước vào phòng thi. Nhưng em ơi, cuộc sống là một cái khuôn muôn hình vạn trạng, công việc của anh không chỉ nghĩ cho mình mà phải học cách nghĩ cho người khác nữa, công việc tự phát triển chứ ko phải là làm thuê cho ai khác. Phải nghĩ thử xem số lượng bao nhiêu thì in kiểu nào để có lãi cao, mỗi tháng phải thu về được bao nhiêu hóa đơn thì mới đảm bảo lương cho nhân viên, bao nhiêu cái áo mỗi tháng thì xứng đáng để đầu tư xưởng may thay vì mua áo may sẵn, làm thế nào để thu hút khách hàng, khảo sát thị trường tại điểm đó ra sao v.v... 
Hàng tỷ thứ tương tự, chưa tính đến những thứ mà bên công ty réo gọi cũng như là những yêu cầu sửa máy lặt vặt của khách. Bởi thế, khi về nhà, nói dẹp hết suy nghĩ qua một bên nhưng sao dẹp hết được, sự nghiệp nằm ở đó, tương lai nằm ở đó cả. Bởi thế nó cứ quanh quẩn đâu đó trong mê cung những nếp nhăn trên não để đùa mình, nhức óc. Thậm chí đến mức mình phải giả tạo với mọi người, giả tạo với em để không làm ai khó chịu. Bởi thế, dù đang rầu thúi ruột vẫn phải cười thật tươi và nói "anh yêu em" trong giả tạo. Không phải anh giả dối đâu nhé, anh chỉ không muốn em nhìn thấy nỗi lo của anh mà thêm buồn vì chẳng giúp được gì thôi, anh chỉ sợ em băn khoăn và dằn vặt mỗi khi nhìn thấy anh trăn trở. 
Đi làm về, chỉ cần nghe "em ghét anh", dù biết đó là bông đùa, là nhõng nhẽo nhưng anh ko muốn đùa lại, đơn giản vì anh muốn đùa lại thì phải suy nghĩ đùa thế nào cho có tình cảm, mà trong đầu còn ngổn ngang những suy nghĩ chưa dẹp hết kia thì hứng thú đâu mà đùa chứ đừng nói là phải tải thêm những suy nghĩ để đùa lại kia. Em muốn nhõng nhẽo, anh biết chứ, những lúc như thế, anh chỉ nói nhỏ nhẹ "Anh đang mệt", "anh đang không vui". Anh biết làm thế sẽ làm cho em cụt hứng, rồi giận lẫy, giận hờn vu vơ nhưng anh không biết làm thế nào hay hơn thế cả. Anh không muốn phải cáu gắt với người khác.
Thế nên, anh có làm em buồn thì hãy cho anh xin lỗi nhé, anh chỉ hi vọng em hiểu anh hơn thôi. Và nếu có thể, hãy nói anh biết anh phải làm gì để làm em thấy dễ chịu hơn là cảm giác cụt hứng kia thì hãy nói anh nghe đi, anh thực sự muốn biết. 
Đàn ông, đi làm về còn la cà, anh là điển hình của tật la cà. Không phải là nhậu nhẹt, gái gú, bia bọt. Cũng chẳng phải cà phê, bài bạc, độ đề. Càng không phải là bar, sàn nhảy, vũ trường. Chỉ đơn giản là xách xe chạy khắp phố phường để quên hết cái mệt đi rồi mới về nhà. Chứ về nhà mà nghe càm ràm bên tai, nghe cái mỏ than đang phát như cái đài trước cửa nhà, rồi tiếng xe cộ, tiếng tivi, tiếng nhạc máy tính, tiếng xèo xèo của chiên cá, tiếng ồ ồ của cái máy giặt, tiếng o o của cái quạt v.v... Trời ơi! Tui chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi mà. Ở ngoài đường cũng chẳng sướng là bao, nhưng ít ra cũng chỉ có tiếng xe cộ, lâu lâu mới phải gặp cái loa đài.
Thực tình, anh muốn mỗi khi mình giận nhau, làm hòa với nhau và hiểu nhau hơn. Anh muốn tâm sự với em nhiều, nhiều lắm để em hiểu anh hơn, nhưng anh không có nhiều cơ hội để nói nên anh chỉ có thể thông qua blog này, mong em hiểu mà thôi, anh biết em sẽ hiểu mà. Mỗi lúc anh cảm thấy buồn, bực, anh lại muốn tâm sự, nói với em thật nhiều mong em hiểu anh nhiều hơn. Anh cũng thế, anh cũng muốn biết mỗi khi em giận như thế, anh đã làm gì sai, để lần sau ko làm em buồn, ko làm em giận như thế nữa.
Và em nè, đừng giận nhau đến mức đi quá xa không thể quay lại được nhé. Giận thì giận nhưng hãy nói anh nghe nguyên nhân nha, chứ giận hoài mà ko biết lý do, anh thất vọng lắm đó.
Nói thế thôi, anh nghĩ sẽ không có chuyện thất vọng đó đâu. Anh biết em như thế nào mà và anh tin là mình sẽ đến được với nhau. Anh yêu em.

Ký tên                       




                         (Chồng tương lai của vợ)          

12/8/11

Lảm nhảm...

Ngày nào cũng tý toáy nhắn tin, ngày nào cũng t8m liên tù tì và ngày nào cũng chat đến đêm mới ngủ. Thế mà chỉ mới bỏ lỡ có một ngày không chat, ta tiếc hùi hụi một lần được trò chuyện với ngta.
Hôm nay không nói chuyện thì mai nói, hôm nay không gặp thì mai gặp, có phải gặp một lần rồi thôi đâu, gặp cả đời mà. Đấy, người ta cứ bảo ta thế đấy, người ta lại bảo ta là thế này thế kia nữa cơ, người ta có hiểu ta nhớ đến thế nào đâu.
Cả một ngày trời đợi dài cổ chỉ mong đến tối về ta được chat, được nói với ngta là: Em ơi, nhớ em lắm. Người ta có hiểu được ta tiếc đến mức nào khi bỏ lỡ một cơ hội được trò chuyện với ngta. Biết bao nhiêu chuyện, nếu bây giờ không nói thì mai sẽ quên mất, thôi thì đành type lại lưu thành file word vậy, mai gửi cho ngta đọc để ngta biết là tối qua mình muốn nói chuyện gì. Ôi, lại còn thế nữa, ta thật là phục khả năng nhiều chuyện của ta quá đi...
Nói thế thôi, có người lên pm rồi kìa, lại còn hỏi nhớ ai nữa chứ. Ghét ghê, ngta thừa biết là ta chỉ nhớ có một người thôi mà. Mà cái bản tính của ta ngộ ghê nghen, lúc ko chat với ngta thì nhớ đã đành, lúc chat với ngta rồi mà vẫn nhớ, thèm được ngồi bên cạnh ngta, để ngta dựa vào vai cơ. Chẳng biết lúc đã được dựa vào vai rồi ta lại muốn gì nữa đây, mình cũng tham lam gớm, được chat đòi ôm, được ôm đòi yêu, được yêu chắc đòi cưới làm vợ luôn quá... hehe.

 Nói một hồi tự dưng bùn mình ơn rùi tắt máy đi ngủ để ta trơ trọi. Hic, người gì mà vô tâm, ngta buồn rùi nè, dỗ ngọt đi mới chịu cơ. Ta chẳng biết làm sao với những quá-khứ-được-lưu-trữ kia. Bỏ đi thì khó, thôi thì chép vào chỗ nào đó tuyệt-đối-bí-mật và ko đụng vào nữa, ta hiểu cảm giác của ngta mà, vì ta cũng từng có cảm giác như thế với ngta, nhưng ta biết ta hiện tại thế nào, ng cứ yên tâm đi, ta bây giờ là ta của ng, ta của cuộc sống năng động, biết yêu thương và quan tâm nhiều hơn đến thế giới, cho dù ng cũ và ta có gặp nhau thì chuyện quay lại hay là làm-gì-có-lỗi-với-ng là điều chắc chắn ko thể xảy ra, vì ta biết rõ tình cảm của ta hiện tại và sau này nữa chỉ dành cho ng thôi, ng cũ có chăng chỉ là thoáng lơ đãng khi lật trúng những tấm hình của ng cũ mà thôi, không còn tý cảm xúc. Ng đừng buồn, ta chỉ có một mà thôi và một này là một của ng 100% đó, yên tâm đi nhé.
Ng ngủ ngon, ta chẳng hứa hẹn hay thề thốt gì cả, vì bản chất của hứa hẹn hay thề thốt cũng chỉ là lời nói đơn thuần. Mà lời nói thì gió bay, hứa rồi nuốt, thề rồi quên, đó chẳng còn là chuyện lạ nữa. Bởi thế ta để yên, để yên rồi thời gian sẽ cho ng thấy chỉ có ta yêu ng mà thôi, và ta chỉ yêu ng mà thôi, mãi mãi là thế, không thay đổi nhé. Nhưng ta muốn ng cũng giúp ta thực hiện cái điều mà ta mong muốn nhất đó lúc này, ng sẽ đồng ý chứ?


PS: Hic, đọc lại hết mới thấy nó nhảm đúng với cái tiêu đề thật, người lạ vào đọc chắc không hiểu đâu nhỉ. Lâu lâu cho tui xàm một tý nghen bà con.

Bài đăng ngẫu nhiên