17/4/11

Một chiều thong thả

Một chiều cao hứng xách xe đi, vu vơ khu bờ kè, chộp vài tấm ảnh về share lên cho mọi người thưởng lãm đây...
Một buổi chiều đẹp quá, nắng nhẹ cuối chân trời, một vài vạt mây đang lững thững, giơ máy lên "CLICK". Giao mùa, khoảng thời gian này, thời tiết thất thường, lâu lắm rồi mới thấy một buổi chiều Chủ Nhật thong thả như hôm nay. Cái máy ảnh nhỏ gọn đã phát huy được tác dụng tối ưu của nó.... 
Nói nhiều quá, bây giờ bắt đầu share nào. Mọi người cho ý kiến nhé...








Mọi người xem thêm hình ảnh tại đây nhé. Sẽ được cập nhật thường xuyên đó:

8/4/11

Tản mạn yêu thương

Em yêu nè!
Anh mới đọc được mẩu tin tuyển nhân viên IT cho một tập đoàn lớn... Dẫu là đã xác định nghiệp lớn của mình là đi buôn mà sao lòng vẫn không khỏi băn khoăn khi gặp mẩu tin thế này, đơn giản là bởi IT là đam mê của anh mà.
"Học IT chỉ là đam mê, không phải để kiếm tiền" - Anh đã từng nói như thế, nhưng đam mê đôi khi mãnh liệt quá cơ. Cứ như cảm giác của anh lúc đọc được mẩu tin đó vậy, ngay lập tức, anh nghĩ hay là mình đi làm IT một thời gian cho đã thèm, cho thỏa mãn khát khao !?
Chỉ cần nghĩ đến đó, anh liền tự dội cho mình một gáo nước lạnh: "Rồi lấy tiền đâu mà sống, mà nuôi thân, nuôi gia đình bé nhỏ của anh và em sau này đây?". Đấy, băn khoăn là ở chỗ ấy đấy. Bởi thế anh lại tự xoa lòng mình rằng nghề IT không hợp với mình, nghề IT khổ lắm, sướng không chịu nổi đâu.
Mà em nè, nếu anh làm IT thì sao nhỉ? Anh khó tính lắm đó, mỗi lần thấy ai làm việc rờ rẫm, chậm chạp không vừa ý mình là anh mắng xối xả... Rất là bực mình khi làm việc chậm chạm, không có năng suất, hiệu quả gì hết... Người ngoài đã thế, em là vợ anh thì cũng phải rành IT lên một tý nhé. Anh sẽ giúp em, nhưng em phải chịu khó học hỏi nữa... Không! Đừng nói thế, đừng ỷ lại rằng có anh rành IT rồi nên em không cần phải lo. Anh không thích phụ thuộc kiểu đó đâu, em phải tự mình thông qua sự giúp đỡ của anh. Chỉ khi nào em không làm được thì anh mới làm thôi... Anh sẽ tự hào về em lắm đó, em chẳng cần phải hỏi ai cách chỉnh sửa một bức ảnh, hay sử dụng một chương trình nào đó hoặc mọi người phải nhờ em coi giúp cái máy tại sao khởi động mãi không lên mà em nhìn vào thì biết ngay là tại chưa cắm điện.
Mà khỏi phải nói, anh thấy em đã có tố chất mấy vụ đó rồi đó. Ít ra là đã biết dùng cả bàn tay vào việc đánh máy (Anh dị ứng với mấy người "mổ cò" lên bàn phím, tội nghiệp mất cái nút hết sức). Nói chung là chưa ai dùng máy tính nghiệp dư mà làm anh vừa ý như em :x. Anh nói thật đó! Không nịnh đâu... hì hì. Gõ tiếng Việt chuẩn không cần chỉnh luôn, lại còn sử dụng thành thạo mấy phần mềm nữa. Chẳng bù với mấy thằng bạn chung lớp với anh, kêu nó lên Yahoo! thế là nó đè cái trình duyệt web mà mở website yahoo.com, bó tay.
Anh cũng sẽ học sửa điện tử, sửa xe máy và những thứ trong nhà để em khỏi phải nhờ đến anh thợ nào hết. Anh đang ghen đó, ghê chưa... !? Lại nói đến vụ ghen mới nhớ, em học Anh văn chung nhóm với 3 người bạn mà em khen đẹp trai làm anh lo quá cơ. Làm anh hỏi tít mù cứ như thể em đọc vị được hết 3 người đó rồi đem về kể cho anh vậy... Thế mà cũng có những lúc, anh gặp một cô bạn dễ thương nào đó, anh lại định đem kể cho em nghe... Chắc là em cũng ghen lắm nhỉ? Yên tâm đi, anh chỉ yêu vợ của anh thôi, chẳng phải người ta nói: "Ai đừng một dạ hai lòng. Đừng chê chân ngắn mà khen chân dài. Chân dài là của đại gia. Đùi to, chân ngắn mới là vợ anh".
Ối, ối! Đừng nhéo anh, anh đùa đấy... Thực ra em cũng cao lắm cơ, em mà đi guốc 7 phân lên thôi là bằng anh rồi đấy. Hì hì, tới chừng đó chắc anh đi giày 10 phân cho oách quá. Với lại, anh yêu em, yêu tâm hồn, tính cách và yêu tất cả những thứ thuộc về em, dù em có xấu thí thế nào thì em vẫn là em yêu của anh, đừng băn khoăn nữa nhé. Chỉ là đùa cho thay đổi tâm trạng tý thôi ấy mà...
Mải nghĩ riết đi xa chủ đề nữa rồi, nói thì nói thế thôi, đam mê IT thì lâu lâu làm vài project cho vui thôi, còn bây giờ phải tập trung việc chính, đường còn dài nhưng không đi thì không bao giờ tới... Àh, anh mua được cuốn sách học làm giàu mà em chỉ rồi nè, để anh tắt máy, leo lên giường khai trương mới được. Lâu lắm rồi đã bỏ thói quen đọc sách, có lẽ là từ lúc đậu ĐH tới giờ rồi ý... Ngủ ngon em nhé, tình yêu của anh...!

3/4/11

Miếng ghép cuộc sống (7)


Mẩu chuyện nhỏ
"Tôi phạt bà 1 triệu đồng để không phải ngồi tù 1 tháng. Bà có khiếu nại không?" - Thẩm phán nói với bị cáo là một phụ nữ. Người mẹ trẻ lúng túng vì không biết lấy đâu 1 triệu để nộp phạt, số tiền quá lớn với bà. Vừa lúc ấy, thẩm phán rút 2 tờ 500 nghìn bỏ vào trong chiếc mũ của mình và chuyền khắp phòng xử án: "Đồng thời, tôi cũng phạt mỗi người ở đây 5 nghìn đồng vì sống trong thành phố mà để một người mẹ già phải ăn cắp bánh mì để nuôi con".
Mọi người cười to với phán quyết này nhưng cũng vui vẻ đóng phạt, chiếc mũ chuyền một vòng quanh phòng và cuối cùng đến tay người mẹ phạm tội. Bà rút ra 1 triệu đồng đóng phạt, số còn lại, bà để mua bánh mì nuôi con. 
                                                        (đọc được ở đâu quên rồi :P )
Cá tháng Tư
Mọi năm tôi đều chơi cá tháng Tư, không loan tin đồn thì cũng bày biện: "Mày ơi, tao thích mày, thật đó", hết trò lại viết virus cài vào máy người ta... Vui nhất là người ta không giận, thậm chí còn vui cười với trò đùa của mình.
Năm nay, tôi cũng vẫn có những trò của mình. Chỉ có điều, không chơi trò bày tỏ tình cảm nữa, đó bây giờ không phải là trò đùa nữa rồi. Tôi đã yêu, và chỉ đơn giản là tôi đã có được tình yêu thực sự.
Cá tháng Tư năm nay, tôi đã nói thật tình cảm của mình.


Ác mộng
Anh thường mơ, những giấc mơ đứt đoạn, chẳng biết từ đâu ập đến những cơn mơ vật vã mồ hôi rồi vụt đi, không còn vẩn chút nếp nhăn trên não để rồi cứ trăn trở giữa Thật và Ảo
Một sáng em cũng gặp giấc mơ, một cơn ác mộng, trong cơn mơ em kêu gào tên anh nhưng mặc không tiếng trả lời. Tỉnh dậy, không thấy anh bên cạnh, em nhắn tin trách anh.
Nếu anh nằm bên em, chẳng phải bây giờ cơn ác mộng chính là anh đó sao?

Đồng hồ
Đồng hồ treo tường, đồng hồ điện thoại, đồng hồ máy tính, đồng hồ trên xe bus... Ở đâu cũng đồng hồ sẵn sàng báo giờ cho người ta. Đi đến bất kỳ nhà ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấy chiếc đồng hồ được treo hay đặt ở chỗ dễ nhìn.
Và dĩ nhiên, không đồng hồ nào là chạy chính xác, không kém vài giây thì cũng nhanh vài phút. Mặc nhiên người ta chấp nhận sự sai lệch đó, vì trong người ta cũng có những sai lệch giờ giấc.
Đến lúc nào đó, người ta cần sự chính xác. Đâu sẽ là chiếc đồng hồ báo giờ cho người ta?

Bài đăng ngẫu nhiên