16/10/12

Miếng ghép cuộc sống (8)


Lạnh
Đi ra đường, quẹt xe với người ta, mặt lạnh như tiền, xuống xe đỡ xe người ta dậy, cất giọng (theo một cái cách đều đều vô cảm):
 - Chị có sao không chị?
 - Không sao - Người đối diện đáp lại lắp bắp vì hốt hoảng
 - Thôi, không sao là được rồi. Chị đi cẩn thận nhé!
Rất nhiều lần như thế diễn ra, và nó luôn chủ động.
Lại nhớ đến những lần nó té, người ta đều hỏi han, đỡ xe nó dậy, giúp đỡ nó nhiệt tình.
Bất chợt nó rùng mình khi một cơn gió lạnh vụt ngang xương sống, trong khoảnh khắc nó thấy mình vô hồn, vô cảm.

Vật bất ly thân
Một ngày nọ, laptop, xe máy, điện thoại và máy chụp hình ngồi lại tỉ tê với nhau. Laptop lên tiếng than trách:

- Mang trên mình toàn là dữ liệu quý, phục vụ tận tình nữa, trước giờ làm được biết bao nhiêu việc, vậy mà ông chủ chẳng bao giờ lau chùi tớ, còn ngược đãi, bắt tớ phơi bụi, phơi nắng nữa chứ.

- Cậu thế còn đỡ, tớ chạy mấy ngàn cây còn không có miếng nhớt, lại bị cho chạy đói, làm tớ phải uống xăng cặn nè, cả năm không rửa tớ lấy một lần. - Xe máy uất ức.
- Còn tớ thì toàn bị quăng ném không thương tiếc, tớ phải nhảy xuống bàn từ cả mét, bắt tớ chạy hết công suất rồi nhét vào cái túi chật ních trên người nữa chứ, làm ê ẩm hết cả mình - Điện thoại cũng tiếp lời.
Từ trong một góc, máy chụp hình thều thào.
- Các cậu còn may mắn là được phục vụ, tớ bị bà nọ ném hư rồi giờ phải nằm xó nhà đây.
Nghe thấy vậy, 3 đứa kia im bặt, tưởng tượng cái viễn cảnh đắp chiếu vô dụng, nhường chỗ cho cái mới.

Hai vợ chồng
Ngày yêu nhau, anh và chị cãi vã nhau suốt, nhưng cãi xong lại làm hòa, anh bảo 2 mảnh ghép phải khác nhau thì mới hợp chứ, giống nhau đâu có ghép vào nhau được. Và cứ thế, anh chị yêu nhau bất chấp gia đình, bạn bè.

Ngày cưới, đám cưới đơn sơ với vài người bạn và đối tác làm ăn. Vậy là anh chị về sống với nhau.

Anh vẫn tiếp tục công việc trong công ty anh, chị loay hoay với những dự tính chưa trọn vẹn. Thấy chị vậy, anh góp ý, chị nghe theo thì sẽ thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó.
Một ngày, anh hỏi thăm công việc của chị, hóa ra chị vẫn loay hoay làm công cho chính mình. Chị xin lỗi vì không thể nghe lời anh, chị muốn mình được tự tay làm việc.
Tự dưng anh thấy chị cố chấp và bướng không tả được, công việc mà còn thế thì việc trong gia đình sẽ thế nào? Nghĩ đến đó, anh xé vội tờ giấy ngồi viết đơn li dị.

15/10/12

Tìm về

Đã lâu rồi nó ko viết blog nữa, không phải nó vô tâm vô ý đến mức không thèm vào blog đâu, nhưng cảm giác thì lạnh, không muốn nói gì, không muốn chia sẻ gì hết. Nói đã lâu rồi cảm tính quá, chính xác hơn một tý thì cũng cả năm nay rồi nó chỉ viết lèo tèo được 2 cái entry.
Một năm trôi qua, vui có, buồn có. Có cả những chuyện không thể nào quên được và cả những chuyện không thể nào nhớ hết. Ngẫm lại, chỉ có blog là không phụ nó, vẫn đợi nó, sẵn sàng để nó chia sẻ, tâm sự về mọi thứ diễn ra trong cuộc sống. Và giờ, sau những thăng trầm, biến cố của một năm đó, cuộc sống lại một lần nữa đẩy đưa nó về với blog.
Nó luôn miệng than chẳng ai hiểu nó cả. Mà có lẽ đúng thế thật, đã rất nhiều người đi qua nó, nhiều người được nó gửi gắm tâm sự, cả niềm tin và thậm chí tình yêu của nó. Thế nhưng dường như tất cả luôn biết cách làm nó thất vọng theo cách mà nó cho là đáng thất vọng nhất. Uhm, có thể mọi thứ còn quá sớm để nói lên một điều gì đó, nhưng cứ như thế này thì quả là đời buồn thật.
Có đôi khi nó cứ nghĩ, mọi thứ lúc nào cũng có mặt tốt của nó, đến cái đồng hồ chết còn biết chỉ đúng giờ 2 lần mỗi ngày cơ mà! Rồi có khi nó nghĩ con người có tình cảm làm gì để rồi cứ cố chấp, làm theo điều mình muốn mặc cho lý trí luôn nghĩ đó là không nên. Khi lý trí và ý chí là động lực, kim chỉ nam để con người hành động, làm việc thì tình cảm chính là quán tính của con người. 
Trong cái suy nghĩ đó của nó, tình cảm đối với nó xét trên một nghĩa rộng. Mỗi khi làm một điều gì đó, trước tiên phải là muốn làm việc đó đã, chưa xét đến đúng sai, mà là muốn làm hay không. Đôi khi chính là tính cách cố chấp, bảo thủ của con người. Nếu tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình là tình cảm của chủ thể đối với một đối tượng là một người hay nhóm người thì ở đây đối tượng xét rộng hơn ở một sự vật, sự việc nào đó.
Biết thế rồi nhưng đã là con người thì làm sao gạt bỏ đi tình cảm được. Đành chấp nhận sống với bảo thủ và tìm cách tận dụng, lợi dụng nó vậy.
Nghĩ đến đây, lại thấy hình như nó đang thay đổi, thay đổi rất nhiều từ trong nhận thức. Trong cái thời buổi đúng sai chỉ là tương đối này, mọi thứ không được định hướng rõ thì dễ rối mất. Mấy phim kiếm hiệp hay gọi tình trạng này là "Tẩu hỏa nhập ma". Thôi thì gạt hết lăn tăn, chỉ cần biết việc mình làm hợp lý nhất có thể là được.
Quay về với blog, với nó bây giờ như là để ổn định tinh thần sau một năm thăng trầm biến chuyển. Một năm với nhiều bước ngoặt với nó, khổ nỗi ngoặt nhiều quá nên thành ra nó cứ luẩn quẩn trong cái đường ngoằn ngèo khép kín và vô định. 
Quay về với blog được nó lựa chọn bây giờ như để nó bắt đầu lại mọi thứ với cuộc sống hoàn toàn mới, nó muốn gác một bên mọi chuyện khiến nó thất vọng. Nó sẽ làm lại, mọi quá khứ ngổn ngang sẽ khép lại, cho vào một cái kho nào đó, để đến khi nào cần và nhớ thì lục lọi những câu chuyện, những con người nó đã từng gặp để nhìn lại, để hoài niệm và cả rút kinh nghiệm để chuẩn bị cho những kế hoạch sắp tới của nó.
Và đó là lý do nó viết entry này, như một dấu chấm kết thúc cho một quá khứ có những yêu thương, những kỳ vọng còn dang dở, những câu chuyện không thể nào quên và cả những câu chuyện không thể nhớ hết, cả những con người đã đi qua đời nó và đem lại cho nó những trải nghiệm của cuộc sống. Nhất định sẽ có ngày nó quay lại tìm về quá khứ này, còn nhiều điều thú vị mà nó chưa khám phá hết. Không tin cứ thử vào lục lọi kho đồ cũ nhà bạn mà xem, sẽ có nhiều thứ thú vị đó.
Còn giờ thì entry xin phép đóng cái nhà kho của nó lại, chúc mọi người có một tuần mới làm việc hiệu quả và thành công nhé!

12/1/12

Đêm

Sương xuống trên những chiếc lá. Đêm của những cơn mưa phùn nhẹ làm mặt đất ẩm ướt.... Âm thanh quen thuộc của dế, ễnh ương, cả những côn trùng ko bao giờ biết mặt cứ ri rỉ, văng vẳng bên tai. Đêm của gió xào xạc trên những hàng cây trong vườn, của ánh đom đóm bay lạc trong căn phòng thênh thang của mình. Đêm ở nơi yên bình của cuộc sống bon chen.
Đêm ở nơi mình sống như vậy đó. Không có tiếng còi xe ô tô, nẹt pô của lũ thanh niên vô học. Cũng chẳng có ánh đèn đường nào rọi qua ô cửa sổ. Đêm tĩnh mịch và hiu quạnh lắm nhưng cũng thư thái và thanh thản biết bao.


Đêm cũng là thời điểm của trăng và sao lên ngôi, cái sắc vàng dìu dịu tỏa rạng rỡ cả một áng mây lẫn kèm trong muôn vàn sao lấp lánh cả bầu trời khiến lòng mình se lại, chỉ muốn có một ai đó ngồi bên để cùng mình tìm đâu đó trên bầu trời một ánh sao băng và ước. Này, bạn hỡi, đêm lạnh lắm đó, quàng khăn cổ vào nhé, khoác thêm chiếc áo của mình nè, mình chịu lạnh quen rồi. Chỉ có đêm thế này, mình mới là chính mình, được hít thở khí trời và ngắm sao đêm. Bởi thế, đừng kêu mình về vội, bạn nhé!






Đêm nay chỉ có mình với ta, đơn giản. Hàng mớ công việc cứ hối thúc, kế hoạch, dự án... Sao không là thanh bình và mát lạnh như bầu trời đêm kia nhỉ? Mình thường đi nằm trễ lắm, công việc ấy mà. Những hôm như thế, thích nhất là được bước ra khoảng sân trước nhà, ngước mắt lên nhìn bầu trời. Ah! Mà hôm nay rằm nè, trăng tròn thích thật. Trăng sáng xuyên qua những đám mây lờ lững di chuyển. Trăng rạng rỡ tỏa ra cả 1 đám mây... Hai bên con đường, những hàng cây vươn lên đưa những bàn tay với hình thù kỳ quái, chọc ngoáy bầu trời không một ánh sao đêm.
Đêm mai mình ở Cà Mau, không biết là sẽ có gì khác lạ với đêm ở Cần Thơ nhỉ?




Có mấy lần đi xa, đi và nghĩ vẩn vơ về những lúc băn khoăn trong cuộc sống. Mình cứ ngước mắt lên nhìn trời rồi tự nhủ, trời đêm nay xanh quá... Trong khoảnh khắc, mình quên đi thực tại, quên đi những mệt mỏi, áp lực đang dồn nén trong tâm trí. Đêm, chỉ có đêm mới đưa mình lại là chính mình. Độ này, xuân về, đêm thêm chút lạnh đón xuân sang, ta lại nhớ, nhớ lắm một hình bóng, một hơi thở...

Bài đăng ngẫu nhiên