2/1/10

Cô đơn một cõi lòng...!

Lại một ngày đặc biệt nữa trôi đi trong lẻ loi, trống vắng. Nén một tiếng thở dài đang trực trào ra. Năm nay valentine vào mồng 1 tết, chẳng nhẽ lại thêm một ngày vô nghĩa?

Bọn học cùng lớp om sòm kéo đi tất niên cuối năm. Gật gù đồng ý vào quán, nhìn bọn chúng bả lả, cười cười, nói nói, rôm rả ra trò mà sao lòng chẳng hào hứng được mấy, còn cả đống công việc đang bị thúc ép, bộn bề trong đầu. Về thôi, dán mặt vào cái máy tính, lại gõ, gõ và gõ. Thời gian cứ thế trôi.

Noel mới qua được mấy hôm, thiên hạ khối người mong ngày đó còn mình thì dửng dưng. Định bụng vác xe ra khỏi nhà lượn cho có không khí. Quái, ăn cơm tối xong, tự hỏi đi đâu, đi với ai, ra đường xem người à? Ở nhà cho khỏe, ôm máy tính vào yahoo rồi không dám hiện nick, sợ lũ bạn chúng nó nhìn thấy, lại kiếm chuyện.

Hôm trước tết dương lịch, thấy hay hay, định bụng đi đón giao thừa. Tự dưng nghĩ đến xe đâu mà đi, mất hứng, lại nép mình trong phòng.

Tết dương lịch, sáng sớm ra nằm nghĩ mà thấy lành lạnh, chẳng muốn thức dậy đi làm. Tối lại đi nhóm họ bà chị, rượu uống ừng ực, ớt cắn nguyên trái.Mọi người ngạc nhiên, mình vô cảm. Người nóng rực muốn cởi phăng áo khoác mà lòng vẫn lạnh như băng.


Đi Cần Thơ chơi đi? Tiếng thằng em cất lên.

Không đi đâu! Đi cho vui, về nhà làm gì?

Lưỡng lự…

Uh! Thì đi, đợi về lấy máy ảnh đã.

Đường phố chật như cái nêm cối xay thịt, 2 thằng chạy xe mà thua một đứa con nít đi bộ bên đường, mà cũng lạ, tết Dương lịch thì có gì để người ta ra đường nhỉ? Nhìn dáo dác lại thấy những cặp đôi khá ấm áp, .... lạc lõng...



Xoẹt…
Có người quẹt vào đuôi xe, bực ghê! Ngoảnh lại, ơ, mình chạy kỳ cục, giữa đường đi của người ta, toàn đôi cặp cả, vì mình mà họ phải bỏ những đôi tay đang đan vào nhau.

Sương, sương lạnh lại giăng trên từng tán cây, phơ phất dưới ánh đèn, đáp nhẹ trên hoa và…táp vào mặt mình. Trời lạnh, nhưng chỉ có những kẻ đứng một mình mới cảm thấy cái lạnh đó, có lẽ là lạnh từ trong lạnh ra...

Đoàn người chen lấn, thi nhau chụp ảnh, cười nói. Họ chẳng hề cảm thấy cái mùa đông xám xịt, tê tê…Cũng phải thôi, những que kem còn chưa đủ lạnh, phải tan ra trong từng cái nắm tay nóng ấm của họ.

Có đôi khoác vai tình tứ, bước chân rộn rã, đều nhịp. Một người khác ôm eo người yêu. Phía xa, cậu thanh niên rụt rè choàng chiếc khăn cổ của mình cho bạn gái. Chỗ khác một giọng trong trẻo cất lên: “anh đội mũ vào kẻo ướt”, vợ tình tứ nói với chồng.











Riêng mình, vẫn lẻ loi giữa đường phố tấp nập.

Anh gì ơi?

Sao hả bạn?

Anh chụp giúp em một kiểu ảnh với người yêu được không? Chụp hộ em sao cho cái tháp trung tâm ở cạnh bọn em nhé.

Họ nắm tay, rồi ngả người như sắp đổ về hai phía, ánh mắt họ sáng lên trong đêm còn nụ cười như toát ra hơi ấm lan tỏa xua đi cái lạnh bên đường. Chỉ có cánh tay kẻ chụp ảnh run lên. Không phải vì lạnh mà bởi cái cảm xúc cô đơn trỗi dậy. Cảm giác tủi thân ùa về len chặt tâm hồn kẻ lạc lõng.

Khát…, khát một cái hiện hữu nhưng rất đỗi mơ hồ, khát một sự đổi thay để cho cuộc sống bớt tẻ nhạt, vô vị, bớt trống trải, đìu hiu…

Mong…, mong một bóng hình ai, mong một bàn tay ấm áp, nhỏ nhắn có thể truyền hơi ấm trong những ngày đông lạnh. Mong mái tóc ai kia cứ tỏa hương, mong lời nói nồng nàn yêu thương. Mong một chỗ nương tựa khi lòng trống vắng, một cảm giác bình yên mỗi lúc ở gần. Mong…

Chẳng biết tự bao giờ mình cứ khát và mong hoài như vậy, năm này qua năm khác vẫn chưa có câu trả lời!

Chả nhẽ mình bận rộn, tự ti, bất tài, không có khả năng chinh phục con gái hay trời xanh chưa thấu nỗi niềm?

Trăn trở…

Lại một ngày đặc biệt nữa trôi đi trong lẻ loi, trống vắng. Nén một tiếng thở dài chỉ trực trào ra trong vòm họng.

Tết âm lịch đang cận kề từng ngày, một đêm giao thừa và những ngày đầu xuân ý nghĩa đến rất gần. Năm nay valentine vào mồng 1 tết, chẳng nhẽ lại thêm một ngày vô nghĩa?

Lại thiếu một hình bóng để trao gửi sự quan tâm đang đầy ắp trong lòng?
Cô đơn ơi, bao giờ mày mới thôi ám ảnh kẻ tội nghiệp này?

Bài đăng ngẫu nhiên