25/9/09

Mưa

Mưa tới rồi...

Loạt xoạt! loạt xoạt, tiếng lá cây lắc lư, cọ xát lên mái nhà, căn phòng bỗng trở nên tối om, tiếng gió rít nhẹ, kèm theo cái se lạnh từ sửa sổ.

Cơn mưa nào cũng vậy, nó mang theo cái se lạnh, mát mẻ, dễ chịu đến với tâm hồn. Ngồi trong nhà, nhìn xa xăm, nhận ra được rằng, thế giới sao nhộn nhịp quá, nhìu khi thấy như dồn dập.

Cuộc sống hối hả đua chen làm con người ta thực dụng hóa. Nhìn dòng người chạy ngược xuôi, tránh những giọt nước rơi rát mặt. Tại sao người ta ại bon chen với nhau làm gì nhỉ? Có phải chăng những tất bật mưu sinh hàng ngày đã làm con người ta sa hóa. Ngồi nhìn cơn mưa, mình lại được trở về với chính mình.

Dòng người vẫn hối hả, tấp nập như thế.

Trong căn phòng, không gian như đứng yên, ngồi nhìn dòng đời trôi nhộn nhịp. Phố xá nườm nượp như thể người ta đang chạy đua đến một cái đích vô hình, không tưởng nào đó. Cái cảm giác đứng ngoài cuộc đó, thấy cuộc sống giống như một dòng nước chảy xiết, và thiên hạ thì tất bật với những suy nghĩ cơm áo gạo tiền mà quên mất thực tại, quên mất chính bản thân. Và cũng quên mất rằng dòng sông vẫn có những chỗ nước lặng, trong cuộc sống đâu đó vẫn cần có những khoảng lặng để nhìn lại bản thân, nhìn lại chính mình.

Nhiều khi mình đã đánh mất những giá trị tốt đẹp của cuộc sống trên những cung bậc nào đó của đường đời. Có phải chăng mình đã quá bất cẩn để đánh mất chính mình? Có bao giờ bạn suy nghĩ là phải tìm lại chính mình chưa? Ngoài trời mưa vẫn rì rào rì rào, tiếng rì rào át tiếng trả lời hay vì câu trả lời quá nhỏ để có thể nghe được?

Trời tạnh mưa, không còn tiếng rì rào, lạo xạo nữa, đi phơi đồ thôi.... Thế là câu trả lời bị bỏ ngỏ! Nó bị bỏ ngỏ hay là ng ta cố tình phớt lờ nó, hay là ngta đánh trống lảng để không phải đối mặt với nó? Sao mưa đã tạnh mà đâu đó vẫn văng vẳng tiếng lộp độp của những giọt mưa trên tàu chuối nhỉ...!?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ai có ý kiến gì với soker nào?

Bài đăng ngẫu nhiên