3/9/09

Bữa cơm...

Ring ring....ring ring....!

Thằng nhóc nhấc máy lên, một giọng nói bên kia, ba nó: " Con có về ăn cơm không để nhà phần cho."

"Cứ ăn cơm trước đi, con không ăn đâu...." - Nó trả lời gọn lỏn và lại chạy thật nhanh vào phòng karaoke ngột ngạt mùi khói thuốc lá và mồ hôi nhễ nhại. "Thì hoạt động Đoàn phải có mồ hôi chứ, thanh niên mà!" Nó nghĩ nó sẽ giải thích như thế nếu ba mẹ nó hỏi. Mà nó hoạt động Đoàn thật, nó vừa tổng kết lớp tập huấn công tác Đoàn Hội mà, loại giỏi nữa. "Phải tự khao mình, thả lỏng mình tý chứ." - Nó tự nhủ.

Ngày còn bé, nó chỉ có mỗi việc chơi, mỗi bữa ăn, mẹ nó luôn đi tìm nó khắp xóm để kêu nó về, thậm chí tét cho nó vài cái vào mông vì cái tội đi chơi mà hok lo đường về nếu đang bực. Nó ăn cơm rất ngon lành, cho dù bữa cơm chỉ đạm bạc vài con cá với ít thịt kho, nhưng nó ăn ngon không phải vì bữa cơm đó mà là nó thấy hạnh phúc vì ăn cơm vui vẻ, cả nhà hạnh phúc. Đó thực sự là một bữa cơm bình yên, là kỷ niệm lưu giữ lại những ấu thơ của nó.

Thời gian trôi qua mau, nó học hết cấp I, cấp II, nó vẫn ăn cơm với gia đinh, với ba, với mẹ, với thằng em trai cũng nghịch ngợm không kém nó hồi trước. Nó vẫn thấy vui, thấy bình yên nhưng có vẻ nhưng có vẻ mấy thứ đó như quá quen thuộc đến nỗi nó không còn quan tâm đến nữa. Nhưng đến bữa ăn nó vẫn vè nhà ăn (bởi vì chẳng có chỗ nào khác ngoài gia đình), nhưng nó không có cảm giác gì với bữa ăn nữa, cảm giác quen thuộc đến mức chai thành một nốt sần trong tâm khảm của nó.

Thấm thoắt nó đã hết cấp III, nó còn tự bảo tại sao thời gian lại nhanh đến thế nhỉ? Đến giờ thì nó đã là sinh viên của một trường ĐH trong thành phố. Nó bắt đầu quan hệ và có nhiều bạn (thực ra điều này bắt đầu từ lớp 11, nhưng nó không để ý đến bây giờ nó mới thấy là đi đến đâu nó cũng có bạn). Và đó cũng là lúc nó có những cuộc vui ngoài phạm vi gia đình. Nó đi tham gia hoạt động Đoàn, nó ăn cơm ở nhà bạn vì nha xa trường. Nó vô tình quên đi bữa cơm gia đình lúc nào không hay. Bữa nào cha nó cũng gọi điện nó về ăn cơm, ban đầu thì nó còn xem như sự quan tâm của gia đình cho nó, nó còn về ăn, càng về sau, nó xem đó như một sự ràng buộc và nó bắt đầu ly thân khỏi gia đình và lấy làm khó chịu với những cuộc gọi đó. Bữa nay, nhận ra cuộc gọi của ba, giọng ba khác nhiều quá, ba bệnh hay sao nhỉ? Nó không hề biết hay đúng hơn là đã lâu rồi nó không quan tâm gì đến gia đình, nó buồn lắm và ngồi trong phòng karaoke mà mặt ỉu xìu.... tan cuộc nó chạy thật nhanh về nhà, kêu lên "Ba ơi!..." Ba nói, có gì không?, nó thở phào nhẹ nhõm là ba mình vẫn còn khỏe, và nó cũng tự hiểu là phải biết quan tâm gia đình như chính bản thân vậy, bạn có bao giờ suy nghĩ vậy chưa?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ai có ý kiến gì với soker nào?

Bài đăng ngẫu nhiên