23/6/10

Sad!

Bỗng dưng sao thấy buồn đến thế… Trong cuộc sống hàng ngày, nhiều khi có những nỗi buồn không tên, không lí do…..




Buồn ..Buồn thật nhiều….



Tủi thân..tủi thân lắm lắm…..



Trong tim bây giờ chỉ toàn những áng mây tối sẫm…khiến tâm hồn thấy ảm đạm…làm cho mình chẳng hề muốn khóc mà nước mắt cứ trực trào ra….



Mệt mỏi lắm rồi… buồn lắm rồi… Cả tủi thân và tức tưởi nữa….Xảy ra nhiều chuyện vậy…không buồn, không tủi sao được???



Sao bây giờ, mọi người hay sống giả tạo với nhau nhiều thế, họ có thể nói những điều không thật lòng và trái với việc họ làm…. khiến cho mình thấy mất lòng tin nơi mọi người, lúc nào cũng cảnh giác với tất cả …..không biết đâu là thật, đâu là giả…



Những lúc này… Cần lắm … một người thân bên cạnh để động viên, an ủi… Cần lắm một người hiểu, quan tâm và chia sẻ….Cần lắm một người sống thật lòng với mình không có một chút dối lừa và giả tạo….Cần lắm, cần lắm……



Nhưng không có đâu….không ai quan tâm, không ai chia sẻ…..không ai thật lòng cả… Họ vẫn sống như vậy…vì vốn dĩ đấy là bản chất của họ…. thật khó thay đổi…. Và vẫn như thế, một mình cảm nhận nỗi buồn, một mình đau nhói trong tim…



Thôi tự nhủ lòng “thôi đừng buồn, đừng đau làm gì”. Có ai ôm ấp mãi một nỗi đau như người ôm gai nhọn hoài rồi cũng tìm cách nhổ nó ra để khỏi phải tổn thương…. Chỉ là bỗng dưng thôi …. những phút bỗng dưng ấy để nghĩ lại những gì mình đã làm: Đúng hay Sai??? Nên hay không nên??? và những gì người khác làm với mình có đáng để quan tâm???… Vậy đấy, thôi thì sẽ hok than thở , sẽ hok suy nghĩ nữa…. Sẽ lại lao vào công việc và học hành để không có nhiều phút “bỗng dưng” ấy ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ai có ý kiến gì với soker nào?

Bài đăng ngẫu nhiên