3/7/10

Một mình . . .



Có nhiều người đã hỏi mình: "Tại sao lại thích màu đen?", chợt giật mình tìm câu trả lời cho chính bản thân. Search Google mãi mới có được một câu trả lời nghe tàm tạm cho mình.
Không hẳn là màu đen có thể che giấu được những mảng tối trong con người mình, không hẳn là  như thế. Sau một ngày, đêm đến là khoảng thời gian chúng ta cảm thấy yên bình nhất, nhẹ nhàng nhất. Có phải chăng, khi mà mọi thanh âm của cuộc sống "cơm áo gạo tiền" tạm lắng xuống thì những tiếng nói từ trái tim khẽ khàng cất lên. 


Một mình trong khuya vắng, đối diện với chính lòng mình, có biết bao nỗi niềm cứ ào ạt đổ về, có cảm xúc tưởng chừng đã lãng quên bỗng sao tự dưng nối gót tìm lại... trong những giây phút thinh lặng quý giá, tâm hồn chợt xuyến xao khi bắt gặp khúc tình ca du dương, day dứt - "Một mình".

"Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên
Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên
Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
Đêm nay tôi lại một mình" 


Khi mang tâm sự thì hình như người ta luôn nhìn tất cả mọi vật bằng cảm xúc đang ngự trị trong lòng mình. Một cơn gió cũng có dáng có hình, hạt mưa cũng lồng vào chút thầm thì vu vơ. Cái khó khăn nhất của con người là phải quên những gì mình luôn mong nhớ. Càng gạt bỏ nỗi nhớ càng trào dâng, nhất là khi chỉ có mình với chính mình. Nó như một vết dao cứa lòng đau nhói...

Nhạc sĩ Thanh Tùng đã nói hộ S một tâm sự rất chân thành, rất hay gặp phải trong tình cảm qua ngôn ngữ trầm bổng của thanh âm. Không cầu kỳ, không nói gần nói xa, bản nhạc đã trực tiếp diễn đạt tâm trạng của người trong cuộc một cách cụ thể, từ cái cụ thể đã lay động biết bao trái tim đồng cảnh ngộ.

"Nhớ em vội vàng trong nắng trưa
Áo phơi trời đổ cơn mưa
Bâng khuâng khi con đang còn nhỏ
Tan ca bố có đón đưa

Nhớ em giọt mồ hôi tóc mai
Gió sương mòn cả hai vai
Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ
Nghiêng nghiêng bóng em gầy"




S cũng mang trong mình nỗi nhớ, mà khó khăn hơn đó lại là nỗi nhớ trong tình yêu. Tình yêu và nỗi nhớ luôn song hành như hình với bóng, nỗi nhớ ấy không phải là những gì xa xôi viễn vông, nó có thể chỉ là nụ cười, cái nheo mắt, dáng đi, tiếng cười... Nhân vật trữ tình cũng thế, nhớ về em với những hình ảnh rất đời thường nhưng cũng rất sâu sắc - đó là những hình ảnh vất vả, lo toan mà em lặng lẽ trải qua bao tháng ngày.

S đã xúc động khi được thả hồn vào khúc nhạc với giai điệu chầm chậm, réo rắt và từ từ nó chuyển đến người nghe chút tư lự, lắng nghẹn cùng hình ảnh "Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ. Nghiêng nghiêng bóng em gầy". Không hiểu sao khi giai điệu qua rồi mà bóng hình ấy cứ ẩn hiện mãi trong tâm trí, mình bắt gặp ở đấy một bóng dáng chung của biết bao người phụ nữ, của biết bao thân phận cả đời chỉ biết sống để cho, một bóng hình "nghiêng nghiêng" mờ nhạt nhưng làm nên điểm nhấn cho bức tranh cuộc đời...


"Vắng em còn lại tôi với tôi
Lá khô mùa này lại rơi
Thương em mênh mông chân trời lạ
Bơ vơ chốn xa xôi


Vắng em đời còn ai với ai
Ngất ngây men rượu say
Đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ
Cô đơn, cùng với tôi về..." 


Rồi những giây phút trào dâng cũng qua đi, rồi lại sẽ quay về với thực tại, Đêm tàn rồi ánh ban mai lại đến, quay quắt trong yêu thương lại nhường chỗ cho lo toan vất vả, nhớ nhung lại thay thế bởi những tất bật của cuộc sống. Song, từ sâu thẳm, những trái tim luôn hướng về nhau sẽ có ngày hội ngộ trong một nhịp đập chung rộn rã.

Sẽ có người lại hỏi, tại sao lại viết một entry chênh vênh thế này, có cái gì đó hơi kỳ cục, giống như là bài văn phân tích hơn là một entry. Không phải là tự dưng S lại viết blog về bài hát này đâu, bài hát này được S chọn để thi sắp tới nên muốn hòa chung tâm trạng của bài hát để trình bày được tốt thôi, đó cũng là tâm trạng của S mà, nên dễ dàng nhận ra lắm....^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ai có ý kiến gì với soker nào?

Bài đăng ngẫu nhiên