28/3/11

Miếng ghép cuộc sống (6)

Viết cho mình, viết cho người
Vào quán nước, luôn chọn cho mình một góc ngồi bao quát được toàn bộ quán. Mở laptop ra và lướt web vu vơ. Một ly cacao nóng luôn được bày ra trước mắt mà không cần phải gọi. Dường như tất cả nhân viên trong quán cứ hễ thấy nó là lại chuẩn bị một ly cacao để đưa ra. Và dường như nó quen cái vị cacao ở đó đến mức đến quán nào khác gọi cacao mà có vị lạ là nó chê là cacao hạng thường, thậm chí không thèm uống.
Một hôm nó đến góc quán quen thuộc, vô tình nó thấy những thìa sữa bột Milo được cho vào ly cacao của nó. Nó tự hỏi, vậy cacao ở đâu mới là thật?
Lại ngẫm đến cuộc sống, phải chăng đôi lúc chúng ta tin tưởng vào một cái gì đó quá đỗi quen thuộc để rồi mất niềm tin vào những điều xung quanh và để rồi đến lúc hụt hẫng khi biết đâu là sự thật. Có phải chăng niềm tin đang lạc hướng ???


Mùa đông yêu thương
"Mùa đông ơi, ta ghét ngươi lắm." - Cậu bé đã thét lên như thế khi bỗng dưng một buổi sáng trời đây sương và cái lạnh đến căm người phủ kín căn nhà của cậu. Chẳng phải thuở bé, ai cũng ghét mùa đông lạnh lẽo và yêu mùa xuân, mùa của trăm hoa đua nở, vạn vật sinh sôi đó sao.
Vậy mà mới đó, 19 cái mùa đông trôi qua đủ để cậu có những thay đổi. Cậu đã lớn, và cậu đã yêu. Và cậu nhận ra rằng mùa đông cũng thật đáng yêu, nhờ có mùa đông mà cậu được quấn trong chăn ấm ngủ nướng, được nhận hơi ấm từ đôi môi ngọt ngào của cô bé mà cậu yêu, được thể hiện yêu thương bằng cái áo khoác của cậu trên đôi vai cô bé. Chẳng phải nhờ có mùa đông mà con người ta mới thấy mùa xuân là xinh đẹp đó sao? Và cậu yêu mùa đông từ đó.
Rồi sáng nay... - mà thôi, càng nói càng buồn - cậu cố tìm cách bỏ thói quen nhắn tin mỗi sáng cho cô bé, cậu cố quên cô bé, nhưng mùa đông lạnh làm nỗi nhớ của cậu trở nên dai dẳng, quay quắt... Cậu hận mùa đông đã mang đến yêu thương rồi lại cướp đi chính yêu thương đó trong tay cậu.
Trong tình yêu, người ta chỉ là một đứa con nít là vậy chăng?

Hạnh phúc có ở nơi đâu?
Hoa và lá yêu nhau. Chúng yêu nhau lắm, lá hạnh phúc từng ngày, cùng hoa đón sương mai sáng sớm, hứng nắng đẹp tỏa lên cánh đồng của chúng...
Rồi ngày kia, gió nhẹ nhàng đến, gió đưa những cánh hoa đi xa thật xa. Hoa chẳng biết nó làm thế có đúng không nữa, chỉ có điều là mỗi lần gió đến thì nó chỉ muốn bay, muốn vút lên thật cao cùng gió. Nó quên mất người bạn của nó ở dưới đang xào xạc kêu nó đến rách tướp.... 
Gió dịu dần, hoa bây giờ ở giữa một khoảng sân rộng. Nắng, nắng gắt quá, nó nhớ tới lá, nó ước được lá che chở như ngày nào, nó chợt nhận ra rằng nó đã xa rời tình yêu của nó, chẳng ở đâu xa mà là ở bên nó mỗi ngày...
Hãy nhớ nhé, hạnh phúc luôn ở bên ta và đừng bao giờ rời xa bạn nhé...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ai có ý kiến gì với soker nào?

Bài đăng ngẫu nhiên