16/10/12

Miếng ghép cuộc sống (8)


Lạnh
Đi ra đường, quẹt xe với người ta, mặt lạnh như tiền, xuống xe đỡ xe người ta dậy, cất giọng (theo một cái cách đều đều vô cảm):
 - Chị có sao không chị?
 - Không sao - Người đối diện đáp lại lắp bắp vì hốt hoảng
 - Thôi, không sao là được rồi. Chị đi cẩn thận nhé!
Rất nhiều lần như thế diễn ra, và nó luôn chủ động.
Lại nhớ đến những lần nó té, người ta đều hỏi han, đỡ xe nó dậy, giúp đỡ nó nhiệt tình.
Bất chợt nó rùng mình khi một cơn gió lạnh vụt ngang xương sống, trong khoảnh khắc nó thấy mình vô hồn, vô cảm.

Vật bất ly thân
Một ngày nọ, laptop, xe máy, điện thoại và máy chụp hình ngồi lại tỉ tê với nhau. Laptop lên tiếng than trách:

- Mang trên mình toàn là dữ liệu quý, phục vụ tận tình nữa, trước giờ làm được biết bao nhiêu việc, vậy mà ông chủ chẳng bao giờ lau chùi tớ, còn ngược đãi, bắt tớ phơi bụi, phơi nắng nữa chứ.

- Cậu thế còn đỡ, tớ chạy mấy ngàn cây còn không có miếng nhớt, lại bị cho chạy đói, làm tớ phải uống xăng cặn nè, cả năm không rửa tớ lấy một lần. - Xe máy uất ức.
- Còn tớ thì toàn bị quăng ném không thương tiếc, tớ phải nhảy xuống bàn từ cả mét, bắt tớ chạy hết công suất rồi nhét vào cái túi chật ních trên người nữa chứ, làm ê ẩm hết cả mình - Điện thoại cũng tiếp lời.
Từ trong một góc, máy chụp hình thều thào.
- Các cậu còn may mắn là được phục vụ, tớ bị bà nọ ném hư rồi giờ phải nằm xó nhà đây.
Nghe thấy vậy, 3 đứa kia im bặt, tưởng tượng cái viễn cảnh đắp chiếu vô dụng, nhường chỗ cho cái mới.

Hai vợ chồng
Ngày yêu nhau, anh và chị cãi vã nhau suốt, nhưng cãi xong lại làm hòa, anh bảo 2 mảnh ghép phải khác nhau thì mới hợp chứ, giống nhau đâu có ghép vào nhau được. Và cứ thế, anh chị yêu nhau bất chấp gia đình, bạn bè.

Ngày cưới, đám cưới đơn sơ với vài người bạn và đối tác làm ăn. Vậy là anh chị về sống với nhau.

Anh vẫn tiếp tục công việc trong công ty anh, chị loay hoay với những dự tính chưa trọn vẹn. Thấy chị vậy, anh góp ý, chị nghe theo thì sẽ thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó.
Một ngày, anh hỏi thăm công việc của chị, hóa ra chị vẫn loay hoay làm công cho chính mình. Chị xin lỗi vì không thể nghe lời anh, chị muốn mình được tự tay làm việc.
Tự dưng anh thấy chị cố chấp và bướng không tả được, công việc mà còn thế thì việc trong gia đình sẽ thế nào? Nghĩ đến đó, anh xé vội tờ giấy ngồi viết đơn li dị.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ai có ý kiến gì với soker nào?

Bài đăng ngẫu nhiên