15/10/12

Tìm về

Đã lâu rồi nó ko viết blog nữa, không phải nó vô tâm vô ý đến mức không thèm vào blog đâu, nhưng cảm giác thì lạnh, không muốn nói gì, không muốn chia sẻ gì hết. Nói đã lâu rồi cảm tính quá, chính xác hơn một tý thì cũng cả năm nay rồi nó chỉ viết lèo tèo được 2 cái entry.
Một năm trôi qua, vui có, buồn có. Có cả những chuyện không thể nào quên được và cả những chuyện không thể nào nhớ hết. Ngẫm lại, chỉ có blog là không phụ nó, vẫn đợi nó, sẵn sàng để nó chia sẻ, tâm sự về mọi thứ diễn ra trong cuộc sống. Và giờ, sau những thăng trầm, biến cố của một năm đó, cuộc sống lại một lần nữa đẩy đưa nó về với blog.
Nó luôn miệng than chẳng ai hiểu nó cả. Mà có lẽ đúng thế thật, đã rất nhiều người đi qua nó, nhiều người được nó gửi gắm tâm sự, cả niềm tin và thậm chí tình yêu của nó. Thế nhưng dường như tất cả luôn biết cách làm nó thất vọng theo cách mà nó cho là đáng thất vọng nhất. Uhm, có thể mọi thứ còn quá sớm để nói lên một điều gì đó, nhưng cứ như thế này thì quả là đời buồn thật.
Có đôi khi nó cứ nghĩ, mọi thứ lúc nào cũng có mặt tốt của nó, đến cái đồng hồ chết còn biết chỉ đúng giờ 2 lần mỗi ngày cơ mà! Rồi có khi nó nghĩ con người có tình cảm làm gì để rồi cứ cố chấp, làm theo điều mình muốn mặc cho lý trí luôn nghĩ đó là không nên. Khi lý trí và ý chí là động lực, kim chỉ nam để con người hành động, làm việc thì tình cảm chính là quán tính của con người. 
Trong cái suy nghĩ đó của nó, tình cảm đối với nó xét trên một nghĩa rộng. Mỗi khi làm một điều gì đó, trước tiên phải là muốn làm việc đó đã, chưa xét đến đúng sai, mà là muốn làm hay không. Đôi khi chính là tính cách cố chấp, bảo thủ của con người. Nếu tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình là tình cảm của chủ thể đối với một đối tượng là một người hay nhóm người thì ở đây đối tượng xét rộng hơn ở một sự vật, sự việc nào đó.
Biết thế rồi nhưng đã là con người thì làm sao gạt bỏ đi tình cảm được. Đành chấp nhận sống với bảo thủ và tìm cách tận dụng, lợi dụng nó vậy.
Nghĩ đến đây, lại thấy hình như nó đang thay đổi, thay đổi rất nhiều từ trong nhận thức. Trong cái thời buổi đúng sai chỉ là tương đối này, mọi thứ không được định hướng rõ thì dễ rối mất. Mấy phim kiếm hiệp hay gọi tình trạng này là "Tẩu hỏa nhập ma". Thôi thì gạt hết lăn tăn, chỉ cần biết việc mình làm hợp lý nhất có thể là được.
Quay về với blog, với nó bây giờ như là để ổn định tinh thần sau một năm thăng trầm biến chuyển. Một năm với nhiều bước ngoặt với nó, khổ nỗi ngoặt nhiều quá nên thành ra nó cứ luẩn quẩn trong cái đường ngoằn ngèo khép kín và vô định. 
Quay về với blog được nó lựa chọn bây giờ như để nó bắt đầu lại mọi thứ với cuộc sống hoàn toàn mới, nó muốn gác một bên mọi chuyện khiến nó thất vọng. Nó sẽ làm lại, mọi quá khứ ngổn ngang sẽ khép lại, cho vào một cái kho nào đó, để đến khi nào cần và nhớ thì lục lọi những câu chuyện, những con người nó đã từng gặp để nhìn lại, để hoài niệm và cả rút kinh nghiệm để chuẩn bị cho những kế hoạch sắp tới của nó.
Và đó là lý do nó viết entry này, như một dấu chấm kết thúc cho một quá khứ có những yêu thương, những kỳ vọng còn dang dở, những câu chuyện không thể nào quên và cả những câu chuyện không thể nhớ hết, cả những con người đã đi qua đời nó và đem lại cho nó những trải nghiệm của cuộc sống. Nhất định sẽ có ngày nó quay lại tìm về quá khứ này, còn nhiều điều thú vị mà nó chưa khám phá hết. Không tin cứ thử vào lục lọi kho đồ cũ nhà bạn mà xem, sẽ có nhiều thứ thú vị đó.
Còn giờ thì entry xin phép đóng cái nhà kho của nó lại, chúc mọi người có một tuần mới làm việc hiệu quả và thành công nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ai có ý kiến gì với soker nào?

Bài đăng ngẫu nhiên