14/12/10

Giao mùa

     Về quê, mọi người vẫn thường đùa "Vào trong ấy có mùa Đông không?". Cần Thơ có mùa Đông không nhỉ? Mình cũng phân vân chẳng biết giải thích thế nào để người ta hiểu... Chẳng phải người ta vẫn hát "Quê em hai mùa mưa nắng... " đó sao?

Ở Cần Thơ có mùa đông không?

     Cần Thơ dù chỉ có 2 mùa mưa nắng nhưng trong những lúc giao mùa thế này, ta vẫn cảm nhận được Cần Thơ có 4 sắc Xuân, Hạ, Thu, Đông. Như thời gian này chẳng hạn, sáng sáng đi qua những con đường quen thuộc, ta vẫn cảm thấy tiết trời se se lạnh đủ để cảm thấy hơi lạnh từ bàn tay mùa Đông đang cố gắng với tới Cần Thơ. Chiều chiều, đâu đó một cơn gió mang theo cái lạnh đến cứng người khiến những cô bé học trò mới tan trường co rúm lại trong chiếc áo dài mỏng manh đến tội nghiệp. Tối đến, hơi lạnh từ đâu đó ập xuống con đường ta đang đi, trời bắt đầu có sương, ta run đến cầm cập ấy nhỉ? Thế mà vẫn cứ chạy, về đến nhà lấy tay sờ lên má tưởng chừng như mới trong một cái tủ lạnh cực lớn bước ra... Lại còn chui vào trong cái chăn ấm mà co như con mèo lười ngủ vậy... thật là dễ chịu. Đôi lúc ta cảm ơn mẹ thiên nhiên đã cho ta mùa Đông, mùa Đông đôi lúc cũng đáng yêu lắm chứ!

Giao mùa

     Cả ngày ngồi làm những bài báo cáo chán ngán, nhìn ra ngoài đường, những cơn mưa, cơn nắng cứ đuổi bắt nhau.... Chả còn tâm trí đâu mà làm tiếp được...
Mùa nối mùa cứ qua mau, chẳng mấy chốc mà hết một năm... Năm nối năm cứ thế mà trôi, chẳng mấy chốc mà ta già... Lại một mùa Đông nữa, tháng sau đã là tháng Chạp rồi đấy! Trong những lúc giao mùa thế này, không khí chuyển mùa bao giờ cũng làm lòng người bâng khuâng, tưởng như đang đánh mất cái gì đó. Ai cũng vậy chứ huống hồ gì là ta, một kẻ cũng đang có những "chuyển mùa" trong tư tưởng và nhận thức.

 Connecting people... :)

     Đánh mất gì nhỉ? Thời gian là chắc chắn rồi... Thời gian là vô tận nhưng với mỗi người, nó là hữu hạn. Và cái đích hữu hạn đó ngày càng hiện rõ khi con người càng lớn, càng trưởng thành và càng nhận thức rõ hơn về cuộc đời của chính mình. Nhưng không phải ai cũng đủ tinh tế nhận ra rằng, mình với mọi người, mọi thứ cứ như là một sợi dây vậy và đều là hữu hạn, nhưng khác với thời gian, sợi dây hữu hạn nối giữa những con người đó có thể dài, dài mãi đến vô tận hoặc cũng có thể ngắn đến mức tưởng chừng không hề có sợi dây nào vậy, tùy thuộc vào cách ứng xử, giao tiếp cũng như thích nghi với thế giới của mỗi người...
Sợi dây mong manh nối kết giữa những con người ấy dễ dàng bền chặt và cũng dễ dàng biến mất, đôi khi chỉ vì một sự vô tình. Mà trong cái thế giới này, sự vô tình giết chết nhiều người lắm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ai có ý kiến gì với soker nào?

Bài đăng ngẫu nhiên