14/12/10

Tản mạn: Mưa

Hôm nay sao thế nhỉ? Đột nhiên trời mưa, mà lại là mưa tầm tã, mưa ào ạt nữa chứ. Cứ như là một cô bé nào đó giận bạn trai của mình vậy? Lâu lắm rồi Cần Thơ mới lại có những cơn mưa lớn như thế này... Ta thích mưa. Trời mưa, dù là đứng ở bất kỳ vị trí nào cũng có thể có những cảm xúc nao nao đến lạ lùng...




Ngày còn bé, ta cũng từng là một thằng nhóc nghịch nhất xóm, chạy lăng xăng với đám bạn cũng giữa một cơn mưa tầm tã như thế này, lại còn la lên như một kẻ tế thần ấy nhỉ? Ngày còn bé của ta thật là vui nhộn. Hết mưa, lại ngồi vọc bên vũng nước mưa bên đường, mặc cho quần áo ướt mèm, mặc cho những cơn gió lâu lâu khiến ta run lên bần bật. Mẹ bắt được, đánh cho khóc huhu, nhưng rồi ngày hôm sau lại "ngựa quen đường cũ"... Chán cái vũng nước thì ngồi vắt cát xây lâu đài, cái nào cũng vui cả. "Sao mẹ lại không ngồi chơi như thế này giống ta nhỉ?" Nghĩ thế lại vào trong nhà kéo mẹ ra coi cái công trình của ta, kết quả "mỹ mãn" là một trận đòn khỏi chạy đâu cho thoát...


Hơ hơ, thế rồi lớn lên... Mà cũng lạ thật nhỉ? Ta lớn lên nhưng sao mưa không già một tuổi nào hết. Mưa vẫn như ngày nào, vẫn dầm dề, rả rích như cô bé hay khóc nhè, vẫn dữ dội và ào ạt như một kẻ giận người yêu, cũng có lúc chỉ rào một cái rồi nắng ngay như cậu bé bị mẹ mắng... Mưa ơi, có phải mưa là những hạt thiên thần giúp lòng người xóa nhòa những bụi bặm trần gian? Sao mỗi lần mưa đến mưa đi là lòng ta rạo rực. Chính mưa là kẻ đã thổi những sinh khí mới để ta tiếp tục cuộc hành trình giữa bể khổ gian nan...


Trong cơn mưa, có biết bao suy nghĩ cứ tìm về, và ta bơi trong biển mênh mông những suy nghĩ ấy. Từng ấy suy nghĩ cũng là từng ấy những suy tư của kẻ sắp bước vào đời như ta... Từ khung cửa nhìn ra, ta thấy lại được chính mình qua những tái hiện của biết bao người qua kẻ lại ngoài kia. Đã từng có lúc ta giống chú nhóc kia, chạy trong cơn mưa mát lạnh mà quên đi trận đòn vừa mới hôm qua. Đã có lúc ta như cậu bé co ro ngoài hiên nhà, đôi mắt mang những xao xuyến đến lạ. Hoặc anh trai vừa chạy xe vừa hát nghêu ngao... Hoặc như bây giờ, ta ở nhà, bản thân ta cũng chính là một tái hiện của ta những ngày mưa.



Nhà nào mở nhạc Trịnh thế nhỉ? Đang mưa buồn mà lại chọc cho cơn buồn của ta trào thêm. Ý mà mưa cũng tạnh rồi nè! Cô bán xôi lại gánh hàng đi tiếp, chú bé kia cũng đã đi khỏi đó tự lúc nào không hay... Chỉ còn ta ngồi đây trong không gian thoang thoảng của nhạc Trịnh, trong vắt của bầu trời mới dứt cơn mưa... Còn đâu đó những tiếng lộp bộp của hạt mưa rơi trên tàu lá chuối, nơi cơn mưa tầm tã mới đi qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ai có ý kiến gì với soker nào?

Bài đăng ngẫu nhiên