31/12/10

Mưa đêm

Đêm nay mưa. Đêm nay chút gió  lạnh lại ùa về như là để kéo dài khoảng khắc giao mùa cho những đôi lứa yêu nhau. Mưa lại đến ... chút ưu sầu lại khẽ khàng thấm ướt khóe mi ...
Anh nhớ em! Cơn mưa của anh! Cuộc sống thật sự luôn luôn có 2 mặt! Một mặt sáng và tối. Vui vẻ và phiền muộn. Ngày và đêm. Nắng và mưa. Trong dòng đời đầy rẫy những xô bồ lôi kéo con người ta lao đi một cách vô thức như thế này. Ai cũng có một góc tối cho riêng mình. Những tổn thương, những sầu muộn, những vết hằn nhòe nhạt cơn mưa đêm! Ai cũng thế, nhưng có ai nghĩ đến rằng những người xung quanh mình cũng vậy ??? Có lẽ là không! Để rồi ta lại tự trói mình trong cái góc tối hoang lạnh trống trải đó . Tự cô lập bản thân. Và để mặc cho nỗi cô đơn gặm nhắm tâm hồn mình trong màn mưa đêm!
Mưa! cứ như là nước mắt. Nước mắt trong đêm cũng nghe như tiếng mưa. Nước mắt của mưa và con người hòa vào nhau, ẩn mình trong nhau, ẩn mình trong màn đêm lạnh buốt ...
Anh mãi vẫn không trả lời được, là mưa tìm đến con người, hay con người ta cố tình tìm đến mưa ? Chỉ biết, khi gặp nhau, mưa và người lại cùng khóc ... cùng cảm thấy cô độc ... Mưa càng rơi càng nặng hạt, con người càng khóc nhiều càng cảm thấy đau thương ...
Khi anh nói anh buồn! Em bảo anh hãy cười lên! Khi anh buồn nhưng chẳng nói! Anh vẫn tươi cười ... Và em cũng tươi cười! Hãy sống thật với lòng mình đi chứ ... Chẳng lẽ ... anh gượng gạo ??? Anh giả dối ??? Không! Anh vẫn luôn luôn sống đúng với bản chất con người anh đấy chứ! Nhưng anh không hiểu. Có lẽ tạo hóa đã bắt anh phải là một con người như thế! Khoác lên vai anh một con người mạnh mẽ, hòa hợp với những tia nắng ban ngày , và cô độc một mình cùng buổi đêm! ... Có những ngày anh rất yếu đuối, mệt nhoài, buồn ...! Nhưng anh lại cứ cười. Càng ưu sầu thì cái vẻ bên ngoài của anh lại toát ra những nụ cười ồn ã ... Cười vui thật sự nhé, cười vui đàng hoàng chứ không gượng ép nhé! Anh có muốn vùi đầu vào một bờ vai ai đó mà khóc cũng không thể ... Cứ cười như có vấn đề về não như dại! Để rồi đêm đến. Một đêm mưa day dứt bầu trời như đêm nay ... Anh có muốn cười, muốn xua tan đi cái lạnh buốt thấu tim, làm cách nào cũng không được ...
Đôi lúc, anh chẳng thể hiểu chính mình ... chẳng thể điều khiển được cảm xúc ... đành để mặc những thổn thức nhảy múa trong lòng . Chợt khóc! chợt cười ... rồi lại lặng người để mà khóc! ...



Anh nhớ em, Cơn mưa của anh! Đêm hôm trước, anh ngủ thiếp đi khi trên tay vẫn còn ôm chặt chiếc phone đang dang dở sms mới soạn : "anh yeu em" ... Chỉ một câu nói. Chỉ vỏn vẹn 3 từ. Chỉ mất 3s để nói! Mà sao câu nói ấy vẫn mãi cứ nghẹn ngào ngay cuống họng, em không tài nào thốt lên lời ... Anh yêu em! Em muốn hét lên thật to rằng anh yêu em!!! Nhưng lời nói chỉ được thốt ra trong câm lặng ... Vô thanh!
Giá mà ... anh say! Giá mà anh đủ can đảm để nói ra ... hoặc giá mà anh đủ say để có thể vô tư mà nói ra điều đó ... Hoặc giá mà điều đó có thể nói ra dễ dàng như khi anh giấu nước mắt trong mưa ... Yêu một người. Là như thế nào hả em?
Anh chỉ biết anh yêu em! Thích em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt! Và anh yêu em - Một cô bé có tâm hồn nhạy cảm và tinh khôi, trong sáng đến lạ! Anh yêu cả cách em nói, làm, và sống! Anh thích cái cách cảm nhận những câu chuyện của em giống như tình yêu dành cho mưa đầy lắng đọng của anh... cách em cười ... lời em nói ... ngôn từ em sử dụng ...
Anh yêu em, cơn mưa của anh! ... Đêm nay, mưa rả rích và nặng hạt ... Mưa sao cứ tuôn hoài những dòng chảy xiết xóa nhòa màn đêm! Là mưa. Hay là nước mắt! Cố gượng mình tìm kiếm điều gì đó trong cơn mưa. Nhưng chỉ thấy xung quanh là một không gian vô định, ... tăm tối nhòe nước ... và trống rỗng ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ai có ý kiến gì với soker nào?

Bài đăng ngẫu nhiên