28/9/11

Tự kỷ

Chiều cuối tháng 9, trời cũng có vẻ lành lạnh nhỉ, dường như trong gió có lẫn cả hơi nước hay sao ấy. Chẳng như mọi ngày, mặt trời cứ nhằm thẳng mặt mình mà chiếu như kiểu sao chiếu hạn ý, chói mắt chết được. Ơ kìa! Mưa. Từ dạo trung thu tới giờ không có lấy một giọt mưa. Mọi năm giờ này là mưa tầm tã, mưa dai dẳng, mưa dấm da dấm dứt. Thế mà năm nay chỉ có mưa, lại mưa phùn nữa chứ, như thể mùa xuân đến vậy.

Từng giọt mưa li ti rớt lên tay, lên mặt, lên tóc, chảy dài trên má, trên mặt đồng hồ xe máy. Thích thật, cảm giác nước cứ bám lên từ sợi lông mà không chạm đến da. Lành lạnh thế này, chạy xe ngoài đường mát phải biết. Lại đang sẵn nực nội trong người nữa chứ. Có tý gió thoáng qua, mát rười rượi, đến nỗi thấy lạnh luôn chứ không phải là mát nữa. Rùng mình một cái, thèm lắm một ai đó ngồi sau lưng ôm mình lúc này nhỉ. Ước gì có ấy bên cạnh. Lại buồn nữa rồi :(

Sao cứ mỗi lần nói về mưa là lại thêm một lần lịch sử ghi nhận ta trong tâm trạng buồn nhỉ? Thôi thì nói chuyện khác. Nước ngập nè, nói chuyện nước ngập đi! Ừh thì đang mưa, tiện cũng ghé ngang công ty của bà chị thăm dò vài mẫu giá. Cơ mà cái lộ 19 cứ hễ nước lên là ngập đường, giữa đường thi thoảng lại có vài cái lỗ cứ sủi bọt lên để hút nước vào, mà chẳng thấy bao giờ nó đầy cả, cứ như nó hút vào một cái địa ngục không đáy nào ý, chẳng hiểu nổi. Mình mà là dân sống ở đây, kiểu gì cũng ra ngồi chồm hổm giữa đường mà ngoáy xem cái lỗ nó sâu bao nhiêu mà hút lắm nước thế :)).
Ào một cái! Nước văng tung tóe. Cái xe tải khốn nạn thật! Ướt hết mình ùi, haiz. Mà ta cũng dại, chỗ nước văng lại chường cái mặt ra đứng đó. Mấy người đi xe máy cứ rón rén chạy chậm rãi để nước khỏi bắn lên chân, còn đi xe đạp thì không dám đưa chân xuống nửa vòng đạp bên dưới. Nhìn họ đến buồn cười. Nhưng lại có mấy cậu nhóc choai choai thì phóng xe chả cần kiêng cữ gì cả, ướt cứ ướt. Chỉ tội mấy người đi kế bên chạy khúm núm nãy giờ cho khỏi ướt, giờ thì cũng như ai, bó tay.
Rồi mấy đứa con nít nữa chứ. Ôi trời ơi! Cái thứ nước cống ngập lên này mà tụi nó lấy làm thích lắm. Lấy chiếc xe đạp con con cứ ủn ủn cho nước cuốn thành màng bên dưới bánh xe để ngắm. Lại một đám con nít khác, ướt nhẹp tèm lem chạy long nhong dưới trời mưa nước ngập mà giỡn, làm ta cũng thèm được vô tư như tụi nó. Sặc! Nó làm gì thế? Nước này đủ cao để nó bơi chắc? Đứa con gái cứ thế nằm ra chỗ nước ngập sát mép đường mà quẫy chân đạp tay như thế đang tập bơi ý. Ôi mẹ ơi! Lạnh chết được, rúm hết cả mình rồi đây này. Mấy người ngồi uống nước bên cái quán đối diện cũng nhìn thấy. Lắc đầu cười trừ, bó tay, đúng là trẻ con thì vô tư thật.

Lại xách xe đi, xong cuốc điện thoại thì mới hay bà chị đi uống nước, thế mà chú lính kia phán với ta là ra ngoài lát zìa, thiệt là lừa tình quá. Lại long nhong, lại mưa, lại nước ngập, nhưng mà có cái đám lu bu gì đằng trước thế kia? Lại còn kẹt xe nữa. Àh! Lúc nãy ta đi ngang ngã tư này thấy đèn đỏ tắt ngóm, nghĩ thể nào cũng có kẹt xe, thế mà lơ đãng lại không tránh chỗ này, dính vào đám kẹt xe lớn này mệt thật. Cái ngã tư lớn nhất thành phố nên kẹt xe toàn xe lớn mới khổ. Nhích từng chút một, gần thoát khỏi cái đám này rồi mới thấy công an ló mặt ra. Mấy anh thiêng thật, dân chửi mãi cũng phải lòi ra để thông xe, tiếc là ta thoát ra rồi nên cũng không có diễm phúc được mấy anh chỉ cái gậy vào mà quơ quơ ra hiệu.
Thoát khỏi đám kẹt xe, chạy lần lần thì cũng về tới nhà. Thay đồ, tắm rửa xong xuôi thì trời cũng tối hẳn. Nhớ vợ quá đi mất, phải chi giờ này có ai đó đang đứng bếp để mình ôm từ phía sau nhỉ. Bếp đang tối thui, bật đèn lên, tự dưng thấy cô đơn và trống trải quá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ai có ý kiến gì với soker nào?

Bài đăng ngẫu nhiên